Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khi Bùi thiếu nhìn thấy Sơ Tranh đang ngồi trong nhà Thư Tuyển làm bài tập Sơ Tranh, biểu cảm có chút rạn nứt.
Mặt đau.
Người anh em, cậu không nói quan hệ của hai người tốt như vậy mà!!
Bùi thiếu có chút cứng ngắc đi vào, bó tay bó chân ngồi xuống ghế sofa.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn anh ta một cái, mặc dù không nói gì, nhưng Bùi thiếu giống như biết cô đang biểu đạt ý gì.
Khai phá? Khảo sát?
Bùi thiếu duy trì mỉm cười.
“Tuyển à.” Bùi thiếu vẫy tay, thanh âm yếu ớt, giống như bụi trần bay trong không khí, không có khí lực: “Cho tôi ly nước.”
Anh ta cần chậm rãi.
Thư Tuyển rót cho anh ta cốc nước, thuận tiện lấy cho Sơ Tranh một ly sữa chua, đặt ở bên tay cô.
Nhìn động tác thuần thục này của Thư Tuyển, cơ tim Bùi thiếu tắc nghẽn càng nghiêm trọng hơn.
Lần trước hỏi hắn, hắn chỉ nói quen biết, cũng không nói thêm gì khác.
Bùi thiếu nào biết hắn quen biết, sẽ là kiểu quen biết mà có thể ở trong nhà hắn làm bài tập như thế này?
Từ từ...
Cô còn làm bài tập?
Bùi thiếu càng cảm thấy huyền huyễn hơn.
Thư Tuyển: “Cậu tìm tôi làm gì?”
“Tôi sợ cậu...” Bùi thiếu dừng lại, ừng ực uống xong ly nước: “Cái kia, đến thăm cậu thôi.”
“Tôi không sao.” Thư Tuyển biết Bùi thiếu là đến xem hắn có làm sao không: “Vào trong nói.”
Bùi thiếu nhanh chóng đứng dậy, đi theo Thư Tuyển tiến vào phòng ngủ.
“Khoan đã, quan hệ của cậu và cô ấy là thế nào vậy?” Bùi thiếu vừa mở miệng là bát quái.
Thư Tuyển dựa vào bàn: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“...”
Người anh em, tôi thật sự không dám nghĩ.
Quá kinh dị.
Bùi thiếu cùng Thư Tuyển im ắng đối mặt một lát, dựa theo phân tích của mình, đại khái đã hiểu.
Bùi thiếu tằng hắng một tiếng: “Gần đây tôi nghe thấy chút tiếng gió, nghe nói ám võng có thể vào được rồi.”
“Ừ.”
“Cậu đã làm xong?”
Thư Tuyển không đáp, Bùi thiếu coi như hắn ngầm thừa nhận.
“Vậy kế tiếp... Tuyển à, tôi cảm thấy cậu đừng nên cố chấp như vậy nữa, cậu không nên đưa cả mình vào trong đó.”
Nói đến phần sau Bùi thiếu dùng giọng điệu khuyên nhủ.
“Nói xong rồi?”
“Tôi...”
Bùi thiếu đối đầu với ánh mắt Thư Tuyển, cặp mắt kia anh ta quen thuộc, nhưng cũng là lạ lẫm.
-
Bùi thiếu đi từ gian phòng ra, lắc đầu rời đi.
Sơ Tranh chờ Bùi thiếu đi ra ngoài, lưu loát nhét bài tập vào túi sách, nói với Thư Tuyển: “Mẹ em gọi em về ăn cơm.”
“Anh tiễn em.”
“Không cần.”
Sơ Tranh từ chối hắn là chuyện thường xảy ra, Thư Tuyển cũng không nghĩ nhiều.
Sơ Tranh xách túi sách, từ từ xuống lầu.
Đuổi kịp Bùi thiếu ở tầng hai.
Bùi thiếu nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn qua, bày ra nụ cười ôn hòa: “Nhan tiểu thư?”
“Bùi thiếu.”
Sơ Tranh không mặn không nhạt kêu một tiếng.
“Ừ? Nhan tiểu thư có chuyện gì không?”
Cô gái đứng ở nơi cao hơn mấy bậc, khẽ gật đầu: “Có chút việc.”
-
Bùi thiếu không nghĩ tới Sơ Tranh nói có chút việc, là có liên quan đến Thư Tuyển.
Việc này Bùi thiếu nào dám nói lung tung.
“Nhan tiểu thư, chuyện này cô vẫn nên tự hỏi hắn đi.”
“Hắn sẽ không nói cho tôi biết.” Sơ Tranh nhìn anh ta chằm chằm: “Thư Tuyển không thích hợp, anh muốn hắn xảy ra chuyện?”
Bùi thiếu: “...”
Anh ta đương nhiên không muốn.
Nhưng mà đây không phải vấn đề anh ta có muốn hay không.
“Được, nếu anh không nói cho tôi biết, vậy tôi cũng chỉ có thể thông báo cho tiên sinh Bùi Kim Minh, chuẩn bị hậu sự cho anh.”
Bùi thiếu: “!!!”
Thật lòng sao?
Bùi thiếu bị một cô gái uy hiếp, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.
Bùi thiếu cười khổ một tiếng: “Nhan tiểu thư, cô như vậy không phải là làm khó tôi sao?”
“Quan hệ của anh và Thư Tuyển không tệ đúng không? Anh muốn nhặt xác cho hắ́n?” Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: “Tôi không muốn, hắn chết tôi rất phiền phức.”
Bùi thiếu: “...”
Hắn chết cô rất phiền phức là cái quỷ gì?
“Cô và Thư Tuyển... Quan hệ thế nào?” Bùi thiếu chần chờ hỏi.
Sơ Tranh không chút chần chờ tuyên bố chủ quyền: “Hắn là của tôi.”
“...” Cô có bị bệnh không!
Bùi thiếu nhịn xuống xúc động nói tục, nụ cười cứng ngắc: “Nhan tiểu thư, tôi...”
Sơ Tranh: “Anh muốn thấy hắn xảy ra chuyện?”
Bùi thiếu: “...”
Anh ta đương nhiên không muốn.
Nội tâm Bùi thiếu xoắn xuýt đến không được.
Nói?
Không nói?
Cái cân trong lòng không ngừng lắc lư, cuối cùng Bùi thiếu cắn răng một cái, nới lỏng miệng.
“Tôi nói cho cô biết cũng được, nhưng không thể nói cho Thư Tuyển biết, là tôi nói với cô.”
Sơ Tranh gật đầu.
Bùi thiếu thở dài, cùng Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện.
Cha của Thư Tuyển là người sáng lập ám võng, nhưng dự tính ban đầu khi ông ấy sáng lập ám võng cũng không phải để những người này làm giao dịch ngầm.
Chỉ là cha hắn bị người lợi dụng, về sau lại bị áp chế.
Khi còn bé Thư Tuyển và mẹ hắn bị nhốt cùng một chỗ, một năm cũng không nhìn thấy bầu trời mấy lần.
Về sau cha hắn nghĩ cách liên hệ với người của cảnh sát, nội ứng ngoại hợp, để hắn và mẹ hắn chạy trốn.
Đáng tiếc hắn chạy ra ngoài được, nhưng mẹ hắn lại không thể chạy thoát.
Bởi vì việc này, cha hắn cũng chết thảm.
Sau khi Thư Tuyển được cứu ra ngoài, bởi vì tâm lý thương tổn, tiếp nhận trị liệu một năm mới được chuyển tới trường học đi học.
Bùi thiếu lúc ấy chính là một tên tiểu tử nghịch ngợm, loại người chỉ thích bắt nạt người khác ấy... khi Thư Tuyển vừa chuyển tới, nhìn có vẻ là đối tượng dễ bắt nạt.
Cho nên Bùi thiếu tập hợp các tiểu đệ của mình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tìm Thư Tuyển gây chuyện.
Kết quả Thư Tuyển người này khó chịu không lên tiếng, nhưng đánh lên lại hung ác đến muốn mạng.
Không đánh nhau thì không quen biết, Bùi thiếu ngược lại ngày nào cũng chạy đến chỗ hắn chơi.
Một thời gian sau, Thư Tuyển thật sự tiếp nhận anh ta.
Bùi thiếu biết chuyện của Thư Tuyển, cũng là vì trùng hợp, không phải Thư Tuyển chủ động nói cho anh ta biết.
Có lẽ là thiên phú trong xương cốt được truyền thừa lại, về sau Thư Tuyển tự học kỹ thuật máy tính, trở thành đại lão một phương.
Hai năm trước, Thư Tuyển chui vào trong tổ chức kia, dùng thời gian hai năm, lấy được ám võng tới tay.
“Nếu như hắn đã lấy được, thì hắn giao ra là được rồi, thứ bên trong, người phía trên sẽ tra ra, hắn bán đi làm gì?”
Bùi thiếu nhìn Sơ Tranh một chút, cười khổ một tiếng: “Thư Tuyển rất cố chấp, hắn nhất định phải tự tay kết thúc hết thảy những chuyện này.”
Thư Tuyển chờ đợi trong tổ chức hai năm, cũng lăn lộn không tệ, nhưng trong hai năm qua, hắn chưa thấy người dẫn đầu chân chính của tổ chức kia.
Đối phương ẩn giấu vô cùng sâu, ngay cả người của phía chính phủ cũng không biết người dẫn đầu là ai.
Một khi giao ám võng ra, những người kia nhất định sẽ nghe được tiếng gió.
Đến lúc đó nên rút lui thì rút lui, nên tiêu hủy thì tiêu hủy.
Chờ người của chính phủ qua, có thể bắt được gì?
Vận khí tốt thì có thể bắt lấy mấy người phụ trách, vận khí không tốt, có lẽ cũng chỉ bắt được mấy tên tiểu lâu la.
Thư Tuyển không muốn kết quả như vậy.
“Hắn muốn làm gì?”
Bùi thiếu lắc đầu: “Cụ thể thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.”
Sơ Tranh ngẫm lại cũng đúng, dựa vào hành động lúc trước của thẻ người tốt, nhìn thế nào cũng thấy giống như muốn đi chịu chết.
Đây là muốn đồng quy vu tận với tổ chức bắp tay Kỳ Lân kia à?
Bùi thiếu chỉ biết được như thế, anh ta đã nói hết cho Sơ Tranh nghe rồi.
Khi tách ra, Bùi thiếu hi vọng Sơ Tranh có thể ngăn cản Thư Tuyển.
Thư Tuyển còn còn trẻ như vậy, không nên hủy đi như thế.
Chờ Bùi thiếu rời đi, Sơ Tranh lại ngồi thêm một hồi.
Trong đầu cô phân tích ra mấy khả năng.
Nhưng mặc kệ là khả năng nào, biện pháp đơn giản nhất chính là —— tìm được người dẫn đầu của bắp tay Kỳ Lân, xử lý!
Như thế thì phiền toái gì cũng biến mất.
Đỡ tốn thời gian công sức!
Hoàn mỹ!
Ta thật tuyệt!
“Vương bát đản.”
【 Tiểu tỷ tỷ. 】 Vương Giả đáp trong một giây.
“Giúp ta điều tra xem kẻ dẫn đầu bắp tay Kỳ Lân là ai.”
【 Tiểu tỷ tỷ, ta là một hệ thống phá sản đứng đắn, cô coi ta là gì mà dùng đấy? Nhiệm vụ của chúng ta là phá sản! Sao có thể làm những chuyện loạn thất bát tao kia, bla bla... 】