Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1330: Chương 1330: Thiên kim thật giả (38)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mặc dù Vương bát đản la lối đến kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn cho Sơ Tranh một cái địa chỉ.

Chuyện này và nhiệm vụ của nó không có quan hệ trực tiếp gì, cho nên có cho hay không cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng có điều kiện kèm theo: Phá sản!

Phá một lần là phá, phá hai lần là cũng là phá, cho nên Sơ Tranh không chút áp lực tiếp nhận điều kiện này.

Lấy được địa chỉ, Sơ Tranh biểu thị hoài nghi: “Mi xác định?”

【 Tiểu tỷ tỷ không tin thì đừng bảo ta giúp nữa! 】 Vương Giả rất tức giận, tiểu tính tình phát lên, nói xong câu đó liền lặn mất.

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh tản bộ đến dưới lầu.

“Con gái, con ra ngoài à?” Đúng lúc cha Nhan trở về, thấy cô đi ra ngoài, thận trọng hỏi một câu.

“Vâng.” Sơ Tranh đáp một tiếng: “Lát nữa sẽ trở về.”

“Ồ, vậy con cẩn thận một chút.” Cha Nhan cũng không dám hỏi Sơ Tranh đi đâu, chỉ có thể căn dặn cô vài câu.

Sơ Tranh đứng ở dưới lầu, nhìn cha Nhan đi lên, tản bộ đến trước một chiếc xe đậu trong góc khuất.

Cô mở cửa xe đi lên.

Ngày hôm nay vừa vặn là Điền Chí nằm vùng, đột nhiên có một người lên xe, Điền Chí giật mình.

“Nhan... Nhan tiểu thư?” Thấy rõ là ai, Điền Chí kinh ngạc lên tiếng.

Sơ Tranh vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Lái xe.”

Điền Chí: “???”

Lái xe đi đâu?

Hắn còn đang làm việc đấy!

“Có muốn bắt người không?” Sơ Tranh nói: “Muốn thì lái xe.”

Bắt... Ai?

-

Điền Chí kinh hồn táng đảm nhìn xung quanh, cô lại có máy bay tư nhân!

Rốt cuộc cô là ai?

Điền Chí nuốt một ngụm nước bọt: “Nhan tiểu thư, chuyện này, tôi cảm thấy vẫn nên báo cho phía trên...”

Sơ Tranh bắt chéo chân ngồi ở một bên khác: “Anh xác định nội bộ các anh không có vấn đề?”

“...”

Điền Chí không dám xác định.

Mặc dù hắn ta không muốn hoài nghi các đồng bạn của mình.

Nhưng mà...

Nội bộ có vấn đề, chuyện này bọn họ đều có chỗ phát giác.

Cho nên sau khi trải qua các loại đấu tranh tâm lý, cuối cùng Điền Chí quyết định đi xem trước một chút, nếu như có vấn đề gì, thì báo cáo cho phía trên sau cũng không muộn.

Máy bay đáp xuống một thành thị xa xôi, vừa ra khỏi sân bay đã có người tới đón, cảnh tượng phô trương kia làm Điền Chí nhìn đến trợn mắt há mồm.

Loại phô trương cỡ này, cũng chỉ có những nhân vật lớn mới có thể dùng mà?

“Nhan tiểu thư, tôi có thể hỏi một câu, rốt cuộc cô là ai được không?”

“Người bình thường.”

“Không phải, cái kia, trên tư liệu biểu hiện, cha mẹ cô...”

Điền Chí nói năng có chút lộn xộn, thật sự là không biết nên làm sao để biểu đạt kinh ngạc của mình.

Đỗ gia chỉ có thể coi là có chút tài sản, ở trong vòng tròn hào môn, chính là nhóm nằm ở tầng chót Kim Tự Tháp.

Hào môn chân chính, căn bản sẽ chướng mắt bọn họ.

Về phần Nhan gia...

Nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường.

Sao cô có thể phô trương lớn như vậy?

“Tôi là người thế nào, không cần phải nói hết cho anh biết chứ.” Sơ Tranh bưng tư thế cao quý lãnh diễm, lừa gạt Điền Chí.

Điền Chí: “...”

Sơ Tranh không phạm pháp, xác thực không cần phải nói hết toàn bộ cho hắn ta biết.

Xe một đường phi nhanh, tiến vào một cổ trấn phong cảnh tươi đẹp.

Xe dừng ở một con phố khác, Sơ Tranh đẩy cửa xe ra xuống dưới, không biết mò đâu ra một cái kính râm đeo lên, hai tay đút trong túi, quan sát hai bên đường.

“Nhan tiểu thư...”

Sơ Tranh một tay đè cửa lại, nhốt Điền Chí về lại.

“Chờ ở đây.”

Điền Chí nghe thấy tiếng khóa xe, ngoài xe, Sơ Tranh dẫn theo hai người, đi qua một phương hướng.

-

Ngày hôm sau Thư Tuyển không nhìn thấy Sơ Tranh, cho là cô đến trường học trước, kết quả đến trường học đón người, cũng không nhìn thấy người.

Gọi điện thoại cho cô lúc đầu là không ai nhận, sau đó chính là đường dây đang bận.

Gửi tin nhắn thì không thấy đáp.

Đáy lòng Thư Tuyển có chút bất an, hắn gọi điện thoại hỏi Bùi thiếu, có phải hôm qua đã nói gì với Sơ Tranh không.

Bùi thiếu không dám thừa nhận.

Thư Tuyển cúp điện thoại, xuống lầu đến nhà Nhan gia.

Cửa mở, nhưng không nhìn thấy người.

“Xin chào, có ai không?”

Mẹ Nhan đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy một chàng trai đẹp như minh tinh trên TV ở ngoài cửa, con ngươi hơi đục ngầu tràn đầy kinh ngạc.

“Cậu... cậu tìm ai?”

“Sơ Tranh có ở nhà không?”

“A, tìm con bé à.” Mẹ Nhan có chút bất an xoa xoa tay: “Cậu là bạn bè trước kia của con bé sao?”

Thư Tuyển đáp theo.

Nhan mẹ: “Con gái có việc đến thành phố khác rồi, hai ngày nay không ở nhà.”

Đêm qua Sơ Tranh gọi điện thoại về nói...

Đáy lòng Thư Tuyển không khỏi rầu rĩ.

Cô nói cho bọn họ biết mình đi đâu, nhưng không nói với hắn...

“Vậy ngài biết cô ấy đến thành phố nào không?”

“Ôi, tôi... không nhớ rõ lắm.” Mẹ Nhan nhìn Thư Tuyển: “Nếu không, tôi gọi điện thoại hỏi cho cậu một chút?”

“Làm phiền ngài.”

“Không phiền không phiền.”

Mẹ Nhan đi lấy điện thoại gọi điện thoại cho Sơ Tranh, sau khi điện thoại vang lên bảy tám âm thì được kết nối.

“Mẹ.”

Mẹ Nhan dùng điện thoại kiểu cũ, cho dù không mở loa ngoài, cũng có thể nghe thấy âm thanh.

Giọng nói lạnh lẽo của cô gái xuyên qua điện thoại truyền đến.

“A, con gái à, lúc nào con trở về?” Mẹ Nhan cẩn thận hỏi.

“Chắc là buổi tối hôm nay.” Người bên kia giọng điệu rất tùy ý: “Có chuyện gì không?”

Nhan mẹ: “Có bạn của con đến tìm con, muốn hỏi xem bây giờ con ở đâu?”

Cô gái ở đầu dây bên kia không chút chần chờ nói: “Con không có bạn bè.”

Mẹ Nhan kinh ngạc: “Ách...”

Mẹ Nhan bị câu trả lời này làm cho ngơ ngác, còn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp, Sơ Tranh bên kia lại hỏi một câu: “Dáng dấp ra sao?”

Mẹ Nhan cũng không biết nên hình dung thế nào: “Rất đẹp trai, trắng trẻo sạch sẽ, giống như minh tinh vậy.”

“Mặc gì?”

“Đội mũ, quần áo đen...” Mẹ Nhan hình dung một lần: “Con gái, thật sự không phải là bạn của con à?”

“Không phải.”

Nghe thấy câu trả lời này, mẹ Nhan lơ ngơ, vừa muốn nói gì đó, liền nghe thấy người bên kia nói tiếp: “Bạn trai con.”

Mẹ Nhan: “!!!”

Thư Tuyển cũng nghe thấy, biểu cảm của hắn có chút biến hóa, đối đầu với ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của mẹ Nhan, trong lúc nhất thời có chút không biết nên làm ra phản ứng gì.

“Đưa điện thoại cho hắn đi.”

Mẹ Nhan cứng ngắc đưa di động cho Thư Tuyển: “Con bé bảo cậu nghe.”

“Alo?” Dưới ánh nhìn chăm chú của mẹ Nhan, Thư Tuyển chỉ có thể nghĩ ra một lời mở đầu khách sáo như thế.

“Tối hôm nay em sẽ về.” Giọng nói Sơ Tranh nhàn nhạt, nghe không ra chập trùng.

“Em đi đâu vậy?”

“Có chút việc cần xử lý.”

“Việc gì?”

“Việc riêng.”

“Anh gọi điện thoại cho em, sao lại là đường dây đang bận?”

“... Tín hiệu không tốt.” Sơ Tranh bịa chuyện một câu, cũng cấp tốc quay về danh bạ, kéo Thư Tuyển từ trong sổ đen ra.

Hắn cứ gọi mãi, Sơ Tranh ngại phiền, nên kéo đen hắn luôn.

Ai biết hắn lại chạy đến Nhan gia.

Thư Tuyển đoán Sơ Tranh kéo mình đen, nhưng hắn rộng lượng không nói gì.

Nói với Sơ Tranh hai câu, rồi trả lại điện thoại di động cho mẹ Nhan.

“Cảm ơn cô.” Thư Tuyển biết nghe lời phải gọi một tiếng.

Mẹ Nhan cầm di động, rất là thấp thỏm: “Cháu... cháu thật sự là bạn trai của con bé?”

Đứa con gái này của bọn họ, làm việc đâu vào đấy, mặc dù tính tình hơi lạnh, nhưng không nổi giận.

Đồ trong nhà cơ bản đã bị cô đổi toàn bộ.

Cha Nhan mẹ Nhan cũng không dám nói gì cô...

“... Dạ.” Thư Tuyển gật đầu, kiên trì nói: “Hôm nay cháu không liên lạc được với cô ấy, cho là xảy ra chuyện gì, nên mới mạo muội tới cửa, mong cô đừng chê trách.”

Trong lúc nhất thời mẹ Nhan không cách nào tiêu hóa tin tức này, bà ấy do dự ở cửa ra vào một lát: “Vào... vào nhà ngồi một lát đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.