Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2384: Chương 2384: Thiên Tứ Tinh Quang (10)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Hôm sau.

Sơ Tranh ngủ dậy thì Dạ Mị đã đi quay phim, trên bàn đặt bữa sáng và một tờ giấy.

Sơ Tranh ở lại khách sạn ăn sáng xong, đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì Bạch Tẫn Ý đã dẫn người giết tới.

Sơ Tranh: “...”

Cô và Bạch Tẫn Ý có thù đúng không!

Thằng ranh con nào nói cho hắn biết mình đang ở đây!

Việc này thật ra không cần phải ai nói.

Bạch Tẫn Ý đến chỗ biệt thự không tìm được người, chỉ cần động não một chút là biết chắc chắn cô đến tìm Dạ Mị.

Dù sao trong lòng vị sếp này cũng không chứa đựng bao nhiêu thứ.

Không phải nói cô không có học thức, mà là thứ cô quan tâm không nhiều.

Tiêu tiền chiếm một vị trí, Dạ Mị cũng chiếm một vị trí.

Khi có người chọc giận cô, cô sẽ bớt chút thời giờ nhớ kỹ người sau đó lại cạo chết người, đây đại khái là một vị trí lâm thời.

Bạch Tẫn Ý cũng nghĩ không thông lắm: “Rốt cuộc Dạ Mị kia có điểm nào đáng để cô chú ý như vậy?”

Sơ Tranh liếc anh ta một cái, chỉ vào một hạng mục: “Đầu tư cho cái này.”

“Tiểu thư, hạng mục này lúc trước tôi đã nói với cô rồi, vấn đề của nó rất lớn, bây giờ là một cục diện rối rắm, giờ nhận lấy nó chắc chắn là phiền phức...”

Sơ Tranh kiên trì: “Cứ đầu tư cho cái này.” Có vấn đề mới tốt, nếu không thì mi rảnh đến hoảng.

Bạch Tẫn Ý: “...”

Không phải anh ta chỉ hỏi một câu về Dạ Mị thôi sao?

Có đến mức phải tìm phiền phức cho anh ta như thế không?

Thái độ của Bạch Tẫn Ý rất đoan chính, lạnh lùng không thôi: “Vâng, nếu tiểu thư cảm thấy hạng mục này có thể thực hiện, vậy thì tôi sẽ đi sắp xếp, phiền tiểu thư chuẩn bị kỹ càng cho công việc tiếp theo.”

Sơ Tranh: “...”

Liên quan gì tới ta!

Sơ Tranh muốn tránh Bạch Tẫn Ý thì cũng có cách, nhưng cô có một thanh tiến độ 【 Ngôi sao giới kinh doanh 】 phải làm, cho nên dù cô có không thích thế nào thì cũng phải phối hợp.

Thanh tiến độ vẫn phải nhúc nhích.

Đại lão không có gì là không được!

-

Một khoảng thời gian sau đó, Dạ Mị ở đoàn làm phim quay phim, Sơ Tranh thì bận bịu làm việc.

Ngẫu nhiên Dạ Mị có thời gian sẽ về biệt thự.

Nhưng Sơ Tranh không nhất định sẽ ở đó, cơ hội gặp mặt của hai người thật ra không nhiều.

Nhưng chỉ cần biết cô trở về, Dạ Mị đều sẽ chờ cô ở cửa.

Hôm nay Sơ Tranh trở về, vừa đẩy cửa vào thì thấy Dạ Mị mặc áo choàng ngủ chờ ở cửa trước.

“Ngài về rồi à.” Dạ Mị tiến lên đưa dép lê, lại đỡ lấy cánh tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn thấy thẻ của mình, tâm tình chuyển biến tốt hơn một chút: “Sao còn chưa ngủ?” Giờ đã sắp nửa đêm rồi.

“Đợi ngài.” Giọng điệu của Dạ Mị rất dịu dàng.

“Tôi chưa về thì anh có thể đi ngủ trước.” Sơ Tranh thay dép xong đi vào bên trong: “Không cần chờ tôi.”

Dạ Mị cười cười, không đáp.

Sơ Tranh hỏi hắn vài câu về chuyện quay phim, Dạ Mị đều ôn hòa đáp lại từng câu một.

Hai người đi tới cửa phòng, Sơ Tranh mở cửa đi vào, bây giờ cô chỉ muốn ngủ, quay người đóng cửa thì thấy Dạ Mị đứng ở ngoài cửa.

Sơ Tranh vịn vào cửa phòng: “Còn có chuyện gì?”

Hình như Dạ Mị hơi căng thẳng: “Ngài... Không có gì muốn nói sao?”

Sơ Tranh: “...” Còn nói gì nữa? Ta mệt mỏi không muốn nói chuyện gì hết!

Sơ Tranh nghĩ đến gì đó, sờ trên người một cái, móc ra một cái ghim cài áo đưa cho hắn: “Mang về cho anh một món quà nhỏ, ngủ ngon.”

Cạch ——

Cửa phòng đóng lại ngay trước mặt Dạ Mị, rất là vô tình.

Dạ Mị cầm lấy cái ghim cài áo kia, nhìn chằm chằm cửa phòng, nhìn chằm chằm một hồi, lại chờ thêm một hồi lâu nữa mới quay người về phòng mình.

Về đến phòng cởi choàng áo ngủ ra, thay đồ ngủ, nằm ở trên giường nhìn chiếc ghim cài áo kia.

-

Sơ Tranh bận bịu đến choáng váng, ngày hôm sau tỉnh ngủ mới hậu tri hậu giác, đêm qua Dạ Mị đang ám thị cho cô.

Dạ Mị ở đây một thời gian rồi, hắn chưa từng mặc áo ngủ, ít nhất là khi ở trước mặt cô thì chưa từng mặc.

Nhưng Sơ Tranh không hề hối hận.

Cô thật sự không có tinh lực mà đi ứng phó với hắn.

Sơ Tranh mặc đồ ngủ xuống lầu, Dạ Mị đeo tạp dề, bận bịu trong phòng bếp.

Người đàn ông cao một mét tám mấy, đeo tạp dề chuyên dụng màu hồng của dì Kim, lại có mấy phần đáng yêu.

Sơ Tranh đứng ở bên ngoài nhìn một lát, cuối cùng vẫn đi vào phòng bếp.

Sơ Tranh ôm lấy hắn từ phía sau: “Dì Kim đâu?”

Dạ Mị cứng người, chậm rãi trả lời: “Người nhà của dì Kim bị bệnh, tôi đành tự tác chủ trương cho bà ấy về nhà, ngài... Sẽ không trách tôi chứ?”

“Ừ, không sao.”

“Ngài có thể buông tôi ra không?” Dạ Mị bị Sơ Tranh cố định tại chỗ, không dám động lung tung.

Nhưng hắn còn đang nấu đồ ăn sáng.

“Tối hôm qua có phải anh muốn không?” Sơ Tranh buông hắn ra, dựa vào bên cạnh hỏi.

Tay cầm bát của Dạ Mị ngừng lại, nghe hiểu Sơ Tranh muốn nói gì.

Thời gian dài như vậy, hắn và Sơ Tranh ngoại trừ lần chung giường ở khách sạn ra thì không còn bất cứ tiếp xúc thân mật gì nữa.

Cùng lắm là cô nắm tay mình một chút.

Dạ Mị thật sự nghĩ mãi mà không rõ cô có ý gì.

Dạ Mị khẽ hít sâu: “Là tôi tự tác chủ trương, nếu làm ngài tức giận...”

Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: “Dạ Mị, anh thật sự chuẩn bị xong rồi chứ?”

“??”

Trong mắt Dạ Mị lộ ra một chút mờ mịt.

Sơ Tranh giơ tay chạm vào vị trí trái tim Dạ Mị: “Anh thật sự có thể tiếp nhận cho tôi đụng vào anh sao?”

Dạ Mị cúi đầu: “Tôi đã ký hiệp ước, ngài làm gì với tôi, tôi đều có thể tiếp nhận.”

“Tôi không nói chuyện hiệp ước.”

Dạ Mị người này nhìn như dịu dàng ôn hòa, nhưng thật ra hắn lạnh lùng hơn bất cứ ai.

Lạnh lùng của hắn giấu quá sâu, che đậy quá tốt, làm cho người ta khó mà phát giác ra được.

Hắn tựa như một gốc hoa đào đặt trong lồng thủy tinh, nở ra những đóa hoa rực rỡ, hương thơm dịu nhẹ.

Đáng tiếc không thể đụng vào được.

“Chờ anh chuẩn bị kỹ càng rồi nói sau.” Sơ Tranh quay người ra ngoài: “Tôi có nhiều thời gian.”

Dạ Mị đờ đẫn nhìn bóng lưng Sơ Tranh.

Thật ra hắn không tình nguyện như vậy.

Hắn biết đạo lý có một vài thứ cần phải trả giá đắt.

Chỉ là nếu như cô thật sự... Thì có lẽ hắn sẽ vẫn tôn kính cô như cũ, nhưng sẽ khó mà duy trì được loại cảm giác vi diệu kia nữa.

Có nhiều thứ nếu đã phá hủy đi rồi thì sẽ rất khó lại trở lại dáng vẻ ban đầu.

Mà cô không phá hủy nó đi...

“Anh định mọc rễ trong phòng bếp sao?”

Giọng nói của Sơ Tranh cắt ngang suy nghĩ của Dạ Mị, hắn bưng cháo và bát đũa ra, yên lặng phục vụ Sơ Tranh ăn sáng.

“Lúc nào quay xong phim?”

“Sắp rồi.” Dạ Mị nói: “Chắc khoảng hai ngày nữa thì tôi đóng máy.”

“Ừ... Công việc phía sau sắp xếp thế nào?”

“Anh Kim cho tôi mấy kịch bản, tôi đang xem.”

Sơ Tranh đột nhiên chuyển chủ đề: “Gần đây Lật Lâm có tìm anh không?”

Dạ Mị hơi cứng đờ: “Không... Không có.”

Sơ Tranh liếc hắn một cái.

Dạ Mị: “Tìm một lần.”

Thật ra không chỉ một lần, Lật Lâm gọi cho hắn không ít cuộc điện thoại.

Nguyên nhân chủ yếu chắc chắn là liên quan tới chuyện vai diễn của Tuyết Vực.

Dạ Mị không thể nào giải thích với Lật Lâm được.

Cho nên nội dung của những cuộc điện thoại kia không cần nghĩ cũng biết chẳng vui vẻ gì.

Nhưng mà gần đây Lật Lâm bị tai tiếng của hắn ta cuốn lấy, không có thời gian đến tìm hắn tranh cãi.

“Anh quan tâm hắn ta như vậy à?”

“Cậu ấy là người thân duy nhất của tôi. Ngài đã đồng ý với tôi rằng sẽ không động thủ với cậu ấy.” Dạ Mị lại không nhịn được cường điệu một lần.

“Hắn ta không trêu chọc anh thì tôi sẽ không động vào hắn ta.” Sơ Tranh đưa thìa trong tay tới bên miệng Dạ Mị: “Cho nên tốt nhất anh nên giữ một khoảng cách với hắn ta, như thế thì hắn ta mới an toàn.”

Một hồi lâu Dạ Mị há miệng, dùng chiếc thìa cô từng ăn ăn xong thìa cháo kia.

“Tôi hiểu rồi.”

“Ngoan lắm.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.