Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2383: Chương 2383: Thiên Tứ Tinh Quang (9)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nữ chính Tần Thư Lôi này đứng ở đây, người quay phim bên kia đều sẽ chú ý tới.

Phân cảnh của Dạ Mị và nam chính vất vả lắm mới thông qua được, hắn quay đầu lại thì đã nhìn thấy Sơ Tranh và Tần Thư Lôi.

Khi vừa mới nhìn thấy Sơ Tranh, Dạ Mị còn cho là mình nhìn lầm.

Sao cô lại xuất hiện ở đây.

Nhưng sau khi hắn nhìn kỹ vài giây, xác định thật sự là kim chủ của hắn, trong lòng Dạ Mị lại có một dòng nước ấm chảy qua.

Hắn lập tức đi qua bên kia.

Vừa vặn Tần Thư Lôi muốn động thủ kéo Sơ Tranh.

“Tần tiểu thư, cô làm gì vậy?”

“Dạ Mị.” Tần Thư Lôi ngừng động tác, quay đầu, trên mặt lập tức mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt cũng sáng lấp lánh: “Anh quay xong rồi à?”

Dạ Mị gật đầu, trên mặt khó có khi có chút lãnh ý.

Tần Thư Lôi vừa định nói cho hắn biết chuyện về Sơ Tranh, thì thấy Dạ Mị đột nhiên ngồi xổm xuống, giọng điệu của hắn dịu dàng không nói ra được: “Sao ngài lại tới đây?”

Tần Thư Lôi: “??”

“Thăm anh.” Sơ Tranh rũ mắt nhìn hắn: “Sao chỉ có một mình anh? Người đại diện và trợ lý của anh đâu?”

“...”

Dạ Mị nghe thấy hai chữ “trợ lý” mà run rẩy.

Khi hắn nhìn thấy Kim Lân Khai, mới biết được anh Phi sợ như vậy không phải là không có lý.

Mặc dù nói Kim Lân Khai là trợ lý, nhưng anh Phi làm gì dám coi anh ta là trợ lý thật.

Mà Kim Lân Khai quản nghiêm hơn anh Phi nhiều...

“Anh Phi và anh Kim đi bàn việc rồi.” Dạ Mị nói.

“Cần cả hai người họ đi?”

“...” Dạ Mị không dám nói là vì anh Phi bàn bạc không nổi, nên Kim Lân Khai mới bị gọi đi gấp.

Cũng may Sơ Tranh không hỏi tới: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Dạ Mị thành thật trả lời.

“Tôi mang đồ ăn cho anh.” Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thư Lôi: “Cô còn có chuyện gì?”

Dạ Mị cũng nhìn theo: “Tần tiểu thư có chuyện gì không?”

Vẻ mặt Tần Thư Lôi rất là khó coi, từ ngày đầu tiên Dạ Mị tiến tổ, cô ta đã coi trọng người đàn ông này.

Trước khi tiến tổ, cô ta cũng chưa từng nghe thấy tên hắn.

Nhưng khi hắn tiến tổ, người đi cùng bên cạnh lại là Kim Lân Khai.

Kim Lân Khai nâng ai người đấy hot.

Nhưng Dạ Mị nhìn như đối với ai cũng ôn hòa nhã nhặn, kì thật lại rất khó tiếp cận.

Mặc kệ cô ta ngỏ ý thế nào, không phải Dạ Mị không để mắt đến, thì chính là khéo léo đưa đẩy tránh đi.

Nhưng vừa rồi cô ta lại nhìn thấy Dạ Mị thật sự dịu dàng.

Cô gái này là ai vậy?

Cô ta tưởng là người chuồn lén vào, kết quả cô không chỉ quen biết Dạ Mị, mà còn có quan hệ không tầm thường với Dạ Mị...

Tần Thư Lôi nghĩ tới lời mình vừa nói, tự bản thân mình cũng cảm thấy trên mặt nóng bỏng.

“Chị Tiểu Lôi, đến giờ rồi.” Trợ lý bên cạnh sốt ruột nhắc nhở.

Tần Thư Lôi kéo ra một nụ cười: “Hóa ra hai người quen biết nhau à, tôi còn tưởng là có người lẻn vào, tôi cũng chỉ nghĩ cho những người khác trong đoàn làm phim thôi, không có ý gì khác, vị tiểu thư này đừng tức giận.”

Tần Thư Lôi nói xong rồi dẫn người rời đi, đi gặp fan hâm mộ bên ngoài.

Đi ra một khoảng cách, sắc mặt Tần Thư Lôi lập tức trầm xuống.

Cô ta vẫy tay gọi trợ lý tới: “Đi hỏi thăm xem người phụ nữ kia là ai, có quan hệ thế nào với Dạ Mị.”

-

Sơ Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Thư Lôi hai giây, quay đầu hỏi Dạ Mị: “Quay xong cả rồi chứ?”

“Ừ.”

“Ở chỗ nào?”

“Khách sạn gần đây.”

“Vậy trở về rồi ăn.”

Sơ Tranh cầm hộp giữ nhiệt dưới đất lên, Dạ Mị lập tức nhận lấy: “Ngài muốn đến khách sạn cùng tôi sao?”

“Không chào đón?”

Dạ Mị lắc đầu: “Sao lại thế được, hôm nay ngài tới, tôi rất bất ngờ...”

Một tháng nay, cô không hề liên lạc với mình.

Ai biết hôm nay lại đột nhiên trông thấy cô.

Dạ Mị đi tẩy trang trước, cũng thay lại quần áo của mình, sau đó mới về khách sạn.

Khách sạn ở ngay bên cạnh, cách nơi quay phim không xa.

Dạ Mị lấy thẻ phòng ra mở cửa, trong phòng rất sạch sẽ, vali hành lý của hắn đặt ở một bên, trong phòng không có nhiều vật phẩm cá nhân.

Sơ Tranh chỉ cần liếc mắt là nhìn hết được toàn bộ gian phòng: “Quay phim đều quay đến trễ như thế à?”

“Không phải, chỉ hai ngày nay chạy cho kịp tiến độ nên mới quay trễ như vậy, bình thường tôi kết thúc công việc đều tương đối sớm.”

“Ừ.”

Dạ Mị lấy đồ trong hộp giữ nhiệt ra: “Ngài ăn chưa?”

“Chưa.”

Dạ Mị hơi sững sờ: “Sao ngài vẫn chưa ăn? Đã trễ thế này rồi...”

“Chờ anh.”

Chờ hắn...

“Ngài đến đây lúc nào?” Hắn không chú ý tới bên ngoài, không biết Sơ Tranh đến từ khi nào.

“Không nhớ rõ, rất sớm.”

Dạ Mị hơi chần chờ: “Sao ngài không gọi tôi?”

Hắn nghe nói nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này chính là Diệu Quang, mà Diệu Quang bây giờ thuộc danh nghĩa của CAG.

Cô muốn hô ngừng thì hoàn toàn không ai dám phản đối cả.

“Không phải anh đang quay phim sao.” Sơ Tranh bảo Dạ Mị ngồi xuống ăn trước đi: “Ăn trước đi, lát nữa rồi nói.”

“...”

Tay nghề của dì Kim không chê vào đâu được, Dạ Mị ăn không ít.

“Anh Phi.” Dạ Mị vừa buông bát đũa xuống thì nhận được điện thoại của anh Phi: “Vâng, em về khách sạn rồi... Anh không cần đến đâu, Thu tổng ở chỗ em.”

Không biết anh Phi nói gì, Dạ Mị đáp vài tiếng rồi cúp điện thoại.

Hắn cầm điện thoại di động, chần chờ hỏi Sơ Tranh: “Ngài muốn ở đây nghỉ ngơi sao?”

“Ừ, trễ quá rồi.” Lười về.

Dạ Mị thu thập đồ đạc xong, thấp giọng nói: “Vậy tôi đi tắm.”

Dạ Mị tắm xong, ra gọi Sơ Tranh đi tắm.

Đợi cô ra, Dạ Mị đã nằm ở trên giường, đang cầm kịch bản đọc, thấy cô ra thì Dạ Mị để kịch bản xuống, ngồi ngay ngắn lại.

Sơ Tranh tắt những bóng đèn khác đi, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, trên người tỏa ra mùi thơm của sữa tắm: “Còn phải đọc kịch bản nữa à?”

“Không... Không đọc nữa.” Dạ Mị đặt kịch bản ở đầu giường, hơi căng thẳng túm lấy chăn.

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Dạ Mị hắng giọng: “Tôi có thể hỏi ngài một chuyện không?”

“Hỏi đi.”

“Tại sao ngài lại muốn... Bao nuôi tôi?”

“Anh rất đẹp.” Đây không phải là câu do chính anh nói lúc trước sao?

Đại khái là Dạ Mị cũng nhớ tới lúc ấy mình buột miệng nói một câu như vậy, hắn hơi né tránh ánh mắt Sơ Tranh.

“... Chỉ như vậy sao?” Trong vòng giải trí, nam minh tinh có dung mạo đẹp rất nhiều, tại sao lại chọn hắn?

Sơ Tranh nghiêng đầu: “Anh còn có cái gì?”

“...”

Dạ Mị bị nghẹn họng.

Trước mắt xem ra, quả thật hắn chỉ có gương mặt này còn được cho là vốn liếng.

“Vậy ngài đã từng gặp tôi lúc nào?”

Hắn rất chắc chắn, trước khi hắn đến biệt thự, tuyệt đối chưa từng gặp cô, ngay cả tên cũng chưa từng nghe bao giờ.

Sơ Tranh không nghĩ tới Dạ Mị sẽ hỏi vấn đề này.

Sơ Tranh nghiêm mặt, nói: “Buồn ngủ, đi ngủ.”

Dạ Mị: “...”

Dạ Mị nhìn Sơ Tranh vén chăn lên nằm xuống, còn thuận tay tắt đèn.

Dạ Mị: “...”

Dạ Mị cứng đờ ngồi ở đó.

Sơ Tranh: “Anh không ngủ?”

“Ồ... Ngủ.” Dạ Mị tắt đèn bên chỗ hắn, tứ chi cứng ngắc nằm xuống.

Giường mặc dù lớn, nhưng chỉ có một cái chăn, khoảng cách giữa hai người cũng không xa.

Dạ Mị vừa nằm xuống thì cảm giác được ngón tay Sơ Tranh đụng vào hắn.

Dạ Mị hít sâu, nhắm mắt lại.

Nhưng mà Dạ Mị chờ hồi lâu, Sơ Tranh cũng chỉ tìm tòi được bàn tay hắn rồi nắm chặt, không có động tác khác.

Dạ Mị: “...”

Cô không có ý đó.

Dạ Mị không biết nên thở phào hay là thất vọng.

Thân là kim chủ của hắn, mà hình như không hề cảm thấy hứng thú với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.