Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2382: Chương 2382: Thiên Tứ Tinh Quang (8)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh lướt thấy hot search trên điện thoại, đoàn đội của Lật Lâm đã bắt đầu làm quan hệ xã hội, tuyên bố cũng đưa ra.

Nói là khi quay phim không cẩn thận bị thương.

Không có chứng cứ khác, cho nên đoàn đội của Lật Lâm muốn nói kiểu gì cũng được.

Sơ Tranh tắt điện thoại đi, nhìn về phía người đàn ông ở một bên khác của văn phòng: “Anh cho người làm à?”

Bạch Tẫn Ý không ngẩng đầu, giọng điệu lãnh đạm: “Mãn Xuyên làm, lần sau tôi sẽ bảo nó chú ý chút, đừng náo loạn lớn như vậy.”

Lần trước sau khi Bạch Mãn Xuyên gọi người đi, anh ta cũng không biết Bạch Mãn Xuyên nói gì với đối phương.

Nhưng thời gian Lật Lâm vào bệnh viện vừa vặn chính là ngày đó.

“Anh ta nghe lời anh?”

Bạch Tẫn Ý ngẩng đầu, ánh mắt có chút tĩnh mịch: “Tiểu thư, những văn kiện này ngài muốn tự xem sao?”

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Anh là anh trai của anh ta, quản lý anh ta cho tốt.” Nhìn xem đánh người thành hình dáng thế nào đi, dù sao cũng phải đánh cho đối xứng chứ!

Sơ Tranh đưa tiễn cả văn kiện và Bạch Tẫn Ý, đóng cửa lại, nặng nề thở phào.

Cô đã sắp bị những thứ này chôn luôn rồi.

Sản nghiệp này to như vậy...

Đến bao giờ mới phá sạch được đây.

“Đúng rồi.” Bạch Tẫn Ý đột nhiên đẩy cửa ra.

Sơ Tranh xem chút không thu hồi được biểu cảm, cô nghiêng người sang, bưng dáng vẻ cao quý lãnh diễm: “Còn chuyện gì không?”

“Sáng mai đi công tác, nửa tháng.”

Bạch Tẫn Ý giống như một cái máy lạnh lùng, thông báo xong lập tức lui ra ngoài, ngay cả một cơ hội phản bác Sơ Tranh cũng không có.

Ai mới là sếp hả!!

Sơ Tranh phát điên, đá đá về phía cánh cửa mấy cái.

-

Nói là đi công tác nửa tháng, kết quả lại kéo tới tận một tháng, đủ loại chuyện tầng tầng lớp lớp.

“Tôi muốn nghỉ ngơi một tháng.” Sơ Tranh về nước, chuyện đầu tiên là xin nghỉ.

Cô không làm nữa!

Bạch Tẫn Ý vừa lật văn kiện vừa từ chối cô: “Ngài không có ngày nghỉ.”

Sơ Tranh lạnh khuôn mặt nhỏ: “Tôi tự cho mình nghỉ.”

Bạch Tẫn Ý lặp lại một lần: “Ngài không có ngày nghỉ.”

Mở miệng là một tiếng ngài, nói nghe rất tôn kính.

Nhưng mà thế nào?

Chuyện làm ra lại không bằng cầm thú!

Sơ Tranh không xoắn xuýt vấn đề này nữa, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bạch Mãn Xuyên.

[ Anh trai anh về nước rồi, muốn lấy tiền tiêu vặt thì mau tới. ]

Bạch Mãn Xuyên đáp trong một giây.

[ Đã xem. ]

Ở cổng công ty, Bạch Tẫn Ý bị Bạch Mãn Xuyên chặn lại, Sơ Tranh rất hào phóng cho Bạch Tẫn Ý nghỉ: “Bạch tổng nghỉ ngơi thật tốt, chuyện đi làm không cần gấp, tập đoàn chúng ta còn cách phá sản rất xa.”

“Tiểu thư...”

Sơ Tranh đóng cửa xe, thúc giục tài xế: “Đi mau.”

Cô đúng là xui tám đời mới gặp một tên biết kiếm tiền như Bạch Tẫn Ý.

Bạch gia có công ty của mình, nhưng từ sau lần trước Sơ Tranh giúp Bạch Tẫn Ý, Bạch Tẫn Ý đã trực tiếp chạy đến công ty cô.

Bảo là muốn cùng tiến lui với cô để báo ân.

Lúc ấy người ở bên ngoài nhìn vào, tình cảnh của cô quả thật không tốt lắm.

Trước có sói sau có hổ.

Mà ngay lúc đó Bạch Tẫn Ý gia nhập liên minh, cũng xác thực đã giảm bớt cho cô không ít chuyện.

Nhưng mà...

Được rồi.

Sơ Tranh nghĩ thôi là thấy khó chịu trong lòng.

May mà còn có đứa em trai biết phá như Bạch Mãn Xuyên ở đây, nếu không thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị tức chết.

Sơ Tranh về trong nhà xem một chút, chỉ có một mình dì Kim.

Cô nhớ tới chắc hẳn lúc này Dạ Mị đang ở trong đoàn làm phim.

Nên đi ngủ hay đi thăm thẻ người tốt đây...

Cuối cùng Sơ Tranh lựa chọn đi ngủ.

Khổ ai cũng không thể khổ mình, không phải sao.

Sơ Tranh ngủ một giấc đến khi trời tối, chậm chạp rời giường xuống lầu.

“Tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.” Dì Kim cười nói: “Đến ăn một chút đi?”

“Được...” Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, ngón tay gõ gõ trên bàn, nói: “Dì Kim, tôi không ăn nữa, dì lấy hộp giữ nhiệt đựng vào giúp tôi đi.”

“... Vâng.”

Bây giờ vừa vặn Dạ Mị đang quay ở thành phố này, cách cô không xa lắm.

Đến vùng quay ngoài trời, phát hiện nơi này bị người ta kéo đường ranh giới, từ rất xa đã trông thấy không ít đầu người.

Xe hoàn toàn không vào được, Sơ Tranh cầm đồ xuống xe, chuẩn bị đi qua.

Nhưng mà có bảo vệ duy trì trật tự ngăn cản, sau khi cô đi vào cũng không vào bên trong được.

Sơ Tranh tìm số điện thoại của nhà sản xuất phim Tuyết vực trong danh bạ, bảo người ta ra đón mình.

Nhà sản xuất phim vội vã chạy đến, dẫn Sơ Tranh vào bên trong: “Thu tổng, sao ngài lại tới đây?”

“Chuyện gì thế?” Sơ Tranh ra hiệu người bên kia.

“Đó là của fan hâm mộ nữ chính, ngày mai là sinh nhật cô ấy, những fan hâm mộ này ở đây chờ đến nửa đêm.” Nhà sản xuất phim giải thích một câu, lại liên tục nói xin lỗi: “Ngài tới cũng không báo trước một tiếng, hại ngài phải tự đi tới rồi.”

Sơ Tranh có chút ấn tượng với nữ chính của bộ phim này, là một nữ minh tinh tuyến một rất hot.

Sơ Tranh biểu thị không sao cả: “Bây giờ vẫn đang quay à??”

“Hôm nay Dạ tiên sinh chỉ còn một cảnh cuối cùng nữa.” Nhà sản xuất phim biết Sơ Tranh tới làm gì, rất hiểu chuyện nói: “Nếu ngài gấp thì tôi đi nói với đạo diễn một tiếng nhé?”

“Không cần, dẫn tôi đi xem sao.”

“Vâng.”

« Tuyết Vực » là một bộ phim kỳ huyễn, nam chính sinh ra vì nguyền rủa, bị đuổi ra khỏi Tuyết Vực.

Mà Tuyết Vực vì một số nguyên nhân, mười mấy năm sau, phát hiện cần nam chính mới có thể cứu vớt được.

Cho nên nam chính lại được đón về, câu chuyện bắt đầu từ khi nam chính được đón về.

Trong đó xen kẽ các loại âm mưu quỷ kế, thiết lập của nam chính trước sau có khác biệt tương đối lớn, diễn không dễ dàng gì.

Mà Dạ Mị nam hai, là truyền nhân của tế ti Tuyết Vực.

Nhân vật này rất được yêu thích, yêu cầu cũng không cao lắm, nhiệm vụ chủ yếu là đảm đương giá trị nhan sắc.

Khi Sơ Tranh đi vào, Dạ Mị đang quay cảnh đối diễn với nam chính.

Dạ Mị mặc trang phục tế ti trắng như tuyết, tay cầm quyền trượng, thay sư phụ của hắn đến thăm nam chính bị giam trong phòng.

Người đàn ông toàn thân trắng như tuyết, chỉ có mái tóc đen ấy là màu sắc duy nhất, nổi bật lên dung mạo tuấn dật phi phàm, giống như thiên nhân.

Thẻ người tốt thật sự rất đẹp.

-

Cảnh quay này của Dạ Mị quay không được thuận lợi lắm, cũng không phải vấn đề của hắn, mà là hình như nam chính không tiến vào trạng thái được.

Sơ Tranh hỏi nhà sản xuất phim chỗ ngồi của Dạ Mị, đi qua ngồi chờ, bảo nhà sản xuất phim đi làm việc đi, không cần phải để ý đến cô.

Cái chờ đợi này kéo dài hơn nửa tiếng.

Sơ Tranh hơi buồn ngủ.

Nhưng vào lúc này, một đám người vây quanh một cô gái đi từ bên khác tới, cô gái kia nhìn thấy Sơ Tranh, đột nhiên rẽ ngoặt một cái, đi sang phía bên này.

“Cô là ai vậy?” Ngữ điệu của cô gái không cao lắm: “Sao lại tùy tiện ngồi trên ghế của Dạ Mị?”

Sơ Tranh ngước mắt nhìn đối phương hai lần, nhận ra cô ta chính là nữ chính của bộ phim này.

Dáng dấp quả thật rất đẹp...

Sơ Tranh lãnh đạm nói: “Không thể ngồi?”

Tần Thư Lôi cau mày: “Đương nhiên không thể, cô mau đứng dậy đi.”

Ghế của nghệ sĩ, dù không ai dùng thì cũng không ai dám ngồi lung tung.

Tần Thư Lôi rất chắc chắn cô ta chưa từng thấy người này trong đoàn làm phim.

“Chị Tiểu Lôi, chúng ta nên ra ngoài rồi.” Trợ lý bên cạnh nhắc nhở cô ta: “Fan hâm mộ vẫn đang chờ.”

Tần Thư Lôi không để ý đến trợ lý: “Tôi chưa từng thấy cô trong đoàn làm phim, cô không phải người của đoàn làm phim đúng không? Cô lẻn vào thế nào?”

Sơ Tranh rất thành thật trả lời: “Nhà sản xuất phim dẫn tôi vào.”

“Ha...” Tần Thư Lôi trực tiếp cười ra tiếng: “Cô nói đùa gì thế, cô biết nhà sản xuất phim là ai không? Há miệng mà dám nói hươu nói vượn.”

“...” Thật đúng là không chú ý nhà sản xuất phim tên gì.

Tần Thư Lôi đã chắc chắn là Sơ Tranh chuồn vào: “Cô còn không đứng dậy thì tôi sẽ gọi người đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.