Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Lật Lâm?”
Hai người kia sao lại lẫn lộn với nhau rồi?
Hát Nhị Nhân Chuyển* à?
(Nhị nhân chuyển (二人转) là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, hấp thụ nghệ thuật Liên hoa lạc (莲花落) của Hà Bắc, thêm vào vũ đạo, dáng bộ. Theo dòng lịch sử, Nhị nhân chuyển hình thành bốn phái Đông, Tây, Nam Bắc. Phái phía đông có trọng điểm tại Cát Lâm, có cả màn vũ đả. Các đoàn thể Nhị nhân chuyển nổi tiếng tại tỉnh Cát Lâm là kịch đoàn hí khúc thành phố Cát Lâm, đại hí viện Hòa Bình, kịch trường Nhị nhân chuyển Đông Bắc, đại vũ đài Lưu Lão Căn.)
Bạch Tẫn Ý “ừ” một tiếng: “Trước đó Lật Lâm không có tài nguyên gì, khoảng thời gian này lại có không ít tài nguyên tốt.”
Dù cho hắn ta có bao nhiêu scandal, chỉ cần có thể lấy được tài nguyên, có người tình nguyện nâng đỡ, thì người này vẫn có thể nhảy nhót trên màn ảnh như cũ.
Bây giờ Thu Chanh muốn nâng đỡ Lật Lâm.
Tất nhiên có người cho cô ta mặt mũi.
“Chị họ rất rảnh nha.” Sơ Tranh nói một câu tối nghĩa như vậy.
Bạch Tẫn Ý lập tức nói tiếp: “Lô hàng gần nhất của Chanh Dương có chút vấn đề, tôi đã cho người làm việc, nhanh chóng cho bọn họ lên trang đầu đề của cơ quan chức năng.”
Sơ Tranh tặng cho Bạch Tẫn Ý một ánh mắt tán thưởng.
Hiệu suất làm việc của Bạch Tẫn Ý rất nhanh, không quá hai ngày thì Sơ Tranh đã nhìn thấy tên công ty Chanh Dương trên tin tức.
Công ty lâm vào bê bối, Thu Chanh loay hoay sứt đầu mẻ trán, chạy quan hệ khắp nơi.
Chanh Dương là công ty do Thu Chanh phân ra từ CAG, rất nhiều mạng lưới quan hệ đều là CAG.
Có lẽ Bạch Tẫn Ý đã đánh tiếng với người ta, Thu Chanh cũng không nhận được quá nhiều trợ giúp.
Một ngày nọ Thu Chanh tự mình chặn Bạch Tẫn Ý lại.
“Thu Chanh tiểu thư.” Giọng điệu của Bạch Tẫn Ý rất lạnh lùng: “Cô có chuyện gì không?”
Thu Chanh: “Bạch Tẫn Ý, anh làm việc đừng nên tuyệt tình như vậy.”
Bạch Tẫn Ý: “Thu tổng, tôi chỉ đang dạy cho cô một đạo lý.”
Thu Chanh cười lạnh: “Anh dạy tôi đạo lý? Đạo lý gì?”
Bạch Tẫn Ý: “Tiểu thư muốn đối phó với cô chỉ là chuyện trong một câu nói. Bây giờ Thu tổng có thể yên bình, chỉ là tiểu thư không có hứng thú với cô, Thu tổng tự giải quyết cho tốt.”
Thu Chanh: “...” Không có hứng thú với cô ta?
Người trong cuộc Sơ Tranh biểu thị: Không phải là không có hứng thú, mà là cô cạo chết Thu Chanh thì sẽ kéo ngược lại.
Phải làm cho cô ta đau khổ, phải để cho cô ta nhìn thấy mình một đường đảm nhiệm vai trò CEO, xài tiền như nước, cưới bạch, cùng, mỹ!
(*Người ta thì mơ cưới bạch, phú, mỹ, tức là trắng, giàu, đẹp. Chị nhà mình thì cưới bạch, cùng, mỹ, tức là trắng, nghèo, đẹp:>)
Bởi vì lô hàng kia mà Thu Chanh không chỉ phải lên cơ quan có thẩm quyền báo danh, mà còn bị phạt tiền đủ kiểu.
Mặc dù cuối cùng không làm công ty sụp đổ mất, nhưng tình hình của công ty xác thực không thể lạc quan.
Thu Chanh sầu đến mức tóc rụng từng mảng.
“Bảo cô liên hệ với người thế nào rồi?” Thu Chanh bực bội hỏi trợ lý bên cạnh.
Trợ lý: “Những lão già của Thu gia ai cũng giảo hoạt như nhau, bọn họ hoàn toàn không tin lời chúng ta nói, nói... Nếu ngài thật sự muốn cướp lại, vậy thì làm ra thành tích cho bọn họ xem.”
Bên trong CAG còn có rất nhiều người của Thu gia, đều nắm giữ không ít cổ phần, lời nói có trọng lượng.
Thu Chanh muốn làm tan rã kẻ địch từ trong nội bộ.
Cho nên vẫn đang liên hệ với những người kia.
Nhưng mà đám lão hồ ly ấy hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Nhưng lời nói thì cũng không phải từ chối.
Ý chính là chỉ cần làm ra thành tích, bọn họ vẫn sẽ cân nhắc ủng hộ cô ta một lần nữa.
Thu gia có quy củ của Thu gia.
Một khi đến tuổi thì không thể tự mình tham dự vào quyết sách của tập đoàn, tập đoàn phải không ngừng rót máu của tuổi trẻ vào, tiến bộ theo kịp thời đại, phòng ngừa bị tư tưởng của thế hệ trước giam cầm tại chỗ.
Nhưng trong tay bọn họ cổ phần, lại có thể dùng nó để ủng hộ một phái mới.
Lúc trước chính vì Sơ Tranh thu được phần lớn người ủng hộ, nên mới có thể ngồi lên vị trí ấy.
Chỉ cần Thu Chanh kéo những phiếu ủng hộ này về, thì cô ta có thể trở lại CAG một lần nữa.
Nhưng đám lão già này vẫn đang đùa giỡn cô ta.
Nếu cô ta có thể dùng Chanh Dương mà làm ra thành tích phi phàm thì cô ta còn trở về làm gì nữa!!
“Thu tổng, không bằng chúng ta...” Trợ lý nghĩ đến một ý tưởng, nói nhỏ bên tai Thu Chanh.
Thu Chanh lập tức bác bỏ: “Nếu như tôi làm thế, không cần Thu Sơ Tranh động thủ thì tôi đã bị xử lý trước rồi.”
Trợ lý không hiểu lắm: “Vì sao?”
Thu Chanh: “Quy tắc đầu tiên của Thu gia, tuyệt đối không được phép phá hỏng lợi ích của tập đoàn.”
Mọi người có thể tùy tiện đấu đá, nhưng tuyệt đối không thể coi nhẹ lợi ích tập đoàn.
Nếu quả thật có người dám làm như thế, thì đó chính là công địch của Thu gia.
Đến lúc đó đừng nói giúp cô ta đối phó với Sơ Tranh, không ai giẫm cô ta một cước thì đã tốt lắm rồi.
Trợ lý: “Nhưng bọn họ ra tay trước...”
Sắc mặt Thu Chanh khó coi: “Chanh Dương đã thoát ly khỏi tập đoàn, nó không thuộc về sản nghiệp của tập đoàn.”
Lúc trước vì muốn đưa Chanh Dương độc lập ra ngoài, cô ta đã phí không ít sức.
Độc lập có chỗ tốt của độc lập.
Ví dụ như ở trong cuộc tranh đấu.
Chỉ có trong tay cô ta có tài sản nhiều nhất, nên sống tốt nhất.
Nhưng cũng có chỗ xấu.
Đó là cô ta không được một số quy tắc của Thu gia phù hộ.
Trợ lý đảo mắt: “Thu tổng, vậy nếu như... Người làm lợi ích tập đoàn bị hao tổn là Thu Sơ Tranh thì sao?”
Thu Chanh nhìn trợ lý một chút, nhướn mày cười: “Cô cũng không đần đến vậy nha.”
Trợ lý cười ha ha hai tiếng: “Đều do Thu tổng dạy bảo thật tốt.”
Thu Chanh gõ gõ mặt bàn suy nghĩ, một lát sau giơ tay ra hiệu trợ lý: “Cô đi gọi Lật Lâm đến đây.”
-
« Tuyết Vực » chiếu xong, phim mới của Dạ Mị phát sóng cũng nhanh chóng nổi lên.
Mặc dù không phải là vì Dạ Mị, nhưng trong phim Dạ Mị biểu hiện rất xuất sắc, có tiến bộ lớn, được không ít người khen ngợi.
Khi Dạ Mị tham gia một buổi hoạt động thì gặp phải Lật Lâm.
Không biết Lật Lâm đến cùng ai, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, trông thấy hắn, không nói câu nào mà đi thẳng.
“Anh hai ơi, cậu đang làm gì thế hả, sắp đến lượt cậu lên sân khấu rồi kìa...” Anh Phi tìm được hắn, kéo hắn đi về.
“Vừa rồi em thấy A Lâm.”
Phi Ca: “Cậu còn quan tâm thằng đó làm gì, tôi nói cho cậu biết nhé, Thu tổng đã nói rồi, không cho phép cậu liên lạc với thằng đó nữa, nếu không thì sẽ đánh gãy chân Lật Lâm.”
Dạ Mị: “...”
Hắn chỉ nói một chút thôi mà.
Dạ Mị xác thực không tiếp tục nghĩ đến chuyện phải làm gì cho Lật Lâm nữa.
Bây giờ hắn đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Dù cho hắn có có lỗi với Lật Lâm thật hay không, thì nhiều năm trôi qua như vậy, hắn cũng đã cố gắng đủ nhiều rồi.
Đã đến lúc nên buông xuống rồi.
Dạ Mị muốn phân rõ giới hạn với Lật Lâm, nhưng Lật Lâm lại tìm tới cửa.
Hắn ta thay đổi thái độ châm chọc khiêu khích, oán hận của lúc trước, vậy mà lại rất bình tĩnh gọi hắn một tiếng: “Anh.”
-
Sơ Tranh trở về biệt thự, phát hiện Dạ Mị lại ở đây, trong tay ôm một cục gì trắng xoá.
Đôi mắt Sơ Tranh lập tức sáng lên.
“Em về rồi à.” Dạ Mị ôm thứ trắng xóa kia đi tới, là một con chó nhỏ.
Dạ Mị hơn chần chờ: “Ừm, cảnh quay phía sau cần có nó, bên phía đoàn làm phim bảo anh nuôi nó mấy ngày, bồi dưỡng tình cảm. Em không để ý chứ?”
Sơ Tranh không thích nuôi những thứ này.
Nhưng có người nuôi thay, cô còn có lông để sờ, tất nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng mà ở trước mặt Dạ Mị, Sơ Tranh vẫn khắc chế: “Tùy anh.”
Dạ Mị thả cục bông về lại trong lồng, rót nước cho Sơ Tranh, sau khi bận rộn một hồi thì mới ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh muốn nói với em một chuyện.”
“Nói đi.”
Dạ Mị kéo ngón tay mình, cân nhắc câu từ.
“Anh... Mấy ngày trước lúc tham gia hoạt động, gặp A Lâm.”
Sơ Tranh nghe thấy cái tên này là cảm thấy khó chịu.
Sao thẻ người tốt vẫn còn nhớ đến hắn ta chứ!!
“A Lâm đến khách sạn tìm anh.”
Sơ Tranh không kiên nhẫn: “Hắn ta lại muốn làm gì?”
Dạ Mị lắc đầu: “Không có... Cậu ấy chỉ đến nói chuyện với anh.”
Sơ Tranh: “Nói chuyện? Anh chắc chắn không phải hắn ta đến đánh anh chứ?”
“Không phải.” Dạ Mị dừng một chút: “Anh cảm thấy A Lâm hơi kỳ quái.”
Lật Lâm đột nhiên nói với hắn, trước kia đều là hắn ta không hiểu chuyện, là bản thân hắn ta không vượt qua được cú sốc ấy.
Làm cho hắn bị tủi khuất nhiều năm.
Còn nói sau này hắn ta sẽ không như thế nữa...
***
Halo, chào mừng đến với quyển 13 ~ ♡