Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nếu như là trước lúc hắn gặp được Sơ Tranh, Lật Lâm nói với hắn những lời này, có lẽ hắn sẽ rất vui.
Nhưng mà không biết vì sao, lúc hắn nghe thấy Lật Lâm nói những lời ấy, trong lòng lại sinh ra một chút cảm giác quái dị.
Làm một người oán hận hắn nhiều năm như vậy, bỗng nhiên chạy tới lấy lòng mà không hề có chút dấu hiệu gì báo trước, điều này bình thường sao?
Hắn suy nghĩ hai ngày mà không nghĩ rõ.
Sau đó hắn đến tìm Sơ Tranh...
Hắn cũng không biết vì sao, trực giác nói cho hắn biết, phải nói với cô.
Sơ Tranh: “Hắn ta còn nói gì nữa?”
Dạ Mị: “Không có, chỉ những thứ này, hỏi anh có thể tha thứ cho cậu ấy không.”
Sơ Tranh: “...”
Sợ là lại đến hố tài nguyên nha! Xem ra cần phải tìm cơ hội làm...
Sơ Tranh vỗ vỗ tay Dạ Mị: “Trước tiên đừng để ý đến hắn ta, về sau anh và hắn ta không có bất cứ quan hệ nào nữa, hiểu chưa?”
“... Ừ.” Dạ Mị cười cười: “Anh đi nấu chút đồ ăn cho em, em muốn ăn gì?”
“Anh.”
Dạ Mị có hơi quẫn bách: “Tiểu Sơ... Anh đi xem xem phòng bếp còn thứ gì ăn không.”
Nói xong Dạ Mị nhanh chóng đi vào phòng bếp, rất nhanh bên trong đã truyền ra các loại tiếng vang.
Sơ Tranh nhìn phòng bếp mấy lần, chuyển từ giữa ghế sofa đến bên mép.
Xác định Dạ Mị sẽ không ra ngoài, lúc này cô mới đứng dậy, đi đến trước chiếc lồng Dạ Mị đặt trong góc.
Chiếc lồng không lớn, có lẽ là dùng chiếc lồng mà đoàn làm phim đưa tới luôn.
Con chó nhỏ nhìn cũng chỉ tầm ba bốn tháng tuổi, Sơ Tranh đi qua nó lập tức vẫy đuôi.
Dồn dập le lưỡi ra, thở phì phì.
Con chó này thuộc chủng loại Samoyed phổ biến, một cục trắng xóa, lúc này lông toàn thân càng thêm mềm mại.
-
“Tiểu Sơ...”
Dạ Mị đi từ phòng bếp ra, thấy Sơ Tranh đột nhiên đứng dậy, hắn sửng sốt một chút: “Em đang làm gì thế?”
“Không làm gì cả.” Sơ Tranh bình tĩnh nói, không nghe ra dị dạng: “Nấu xong rồi à?”
“Ừ...” Vừa rồi cô đang làm gì nhỉ?
Dạ Mị ngờ vực nhìn phía bên chân Sơ Tranh.
Nơi đó chỉ có con chó nhỏ mà đoàn làm phim đưa tới, không có gì nữa mà...
Nghi hoặc của Dạ Mị cũng không được giải đáp, cơm nước xong xuôi thì bị Sơ Tranh kéo về phòng vận động tiêu thực.
Vận động xong, Dạ Mị nhớ tới còn chưa cho chó ăn, định đi xuống lầu.
Sơ Tranh ôm eo hắn, lôi người trở lại: “Đi đâu?”
“Còn chưa cho chó ăn nữa.” Dạ Mị nhỏ giọng nói.
“...”
Dạ Mị mặc quần áo tử tế xuống lầu, thêm thức ăn và nước cho bé cún.
Khi hắn ngồi xổm xuống, đột nhiên cảm thấy trước đó Sơ Tranh ở đây... Không phải là đang nhìn nó đấy chứ?
Dạ Mị lắc đầu, chắc là không đâu.
Cô không giống như người sẽ thích mấy con vật nhỏ lắm.
Nhưng hắn lại nghĩ tới đồ ăn vặt lúc trước phát hiện trong văn phòng cô... Dạ Mị lại cảm thấy hình như... Cũng không phải... Không có khả năng này?
-
Nhân lúc Dạ Mị xuống lầu, Sơ Tranh cầm điện thoại trả lời hai email công việc.
Dạ Mị rón rén đi vào, Sơ Tranh liếc hắn một cái, không để ý lắm.
Đánh được mấy chữ lại cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn sang.
“Trong lòng anh nhét thứ gì đấy?”
Trong áo ngủ của Dạ Mị phình lên, giống như nhét bé con vậy.
Một giây sau, có một cái đầu nhỏ chui ra từ khe hở của áo ngủ, con ngươi đen bóng vừa ngoan lại vừa đáng yêu.
Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: “Anh đưa nó tới đây làm gì?”
Dạ Mị trực tiếp ôm bé cún lên giường: “Nó ở dưới đó một mình có hơi đáng thương.”
Nói xong hắn đặt bé cún ở trước mặt Sơ Tranh: “Nó rất đáng yêu, em không thích sao?”
Sơ Tranh: “...”
Ta chỉ thích lông của nó.
Lông đưa đến tay, Sơ Tranh rất không khách khí sờ soạng.
Bé cún bị Sơ Tranh ấn vào trong chăn, nó kêu au au mấy tiếng, đuôi liên tục vẫy qua vẫy lại.
Dạ Mị quan sát Sơ Tranh.
Mặc dù cô đang sờ bé cún, nhưng hoàn toàn không nhìn ra rằng cô thích.
Vẻ mặt nghiêm túc như thể đang suy nghĩ xem nên xử lý nó thế nào vậy.
“Tiểu Sơ, em thích không?” Dạ Mị hỏi lại lần nữa.
Sơ Tranh quay đầu, nghiêm túc nói: “Em chỉ thích anh.”
Dạ Mị: “...”
Cứ không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?
Tại sao cứ động một chút là lại nói loại lời này.
Sơ Tranh sờ soạng hai lần: “Nó có sạch không?”
“Có, lúc đoàn làm phim đưa tới đã tắm rửa cho nó rồi, cũng đã tiêm vắc xin đầy đủ rồi.”
Trên người bé cún còn có mùi thơm, thơm cực luôn.
Đến cuối cùng Dạ Mị vẫn không biết Sơ Tranh có thích bé cún này không.
Nhưng mà...
Sau khi bé cún đến trong tay thì cô không hề buông tay, Dạ Mị cảm thấy có lẽ cô thích.
“Tiểu Sơ, chụp giúp anh một tấm hình.” Dạ Mị đưa di động cho Sơ Tranh.
“Ảnh riêng tư?”
“...” Lời này sao nghe có vẻ không thích hợp thế nhỉ?
Dạ Mị chỉ chỉ bé cún: “Ảnh kinh doanh.”
“Ồ.” Sơ Tranh nhìn hắn một chút: “Đi thay quần áo.”
Ảnh kinh doanh đương nhiên phải có dáng vẻ kinh doanh, phải nghiêm túc mà cư xử, sao có thể ăn mặc thế này.
“Không cần, cứ...” Dạ Mị không nói tiếp, ngoan ngoãn đi thay một bộ quần áo khác.
Dạ Mị ôm bé cún ngồi ở trên giường, Sơ Tranh tùy tiện chụp cho hắn hai tấm.
Dạ Mị cảm thấy Sơ Tranh chụp rất không dụng tâm: “Tiểu Sơ, em chụp mờ hết cả rồi.”
“Không có, không phải nó rất rõ ràng à.” Sơ Tranh hùng hồn chỉ vào con chó cực kỳ rõ ràng.
Dạ Mị: “...”
Hắn mờ mà.
Ảnh kinh doanh là để cho xem chó sao?
Quả nhiên hắn gửi cho Kim Lân Khai xem, Kim Lân Khai lập tức bảo hắn chụp lại.
[ Dạ Mị: Thu tổng chụp cho em. ]
[ Kim Lân Khai:... ]
[ Kim Lân Khai: Vậy cứ đăng như thế đi. ]
Quả nhiên người người đều sợ cô.
Dạ Mị chọn một tấm không bị mờ quá đăng lên Weibo.
Lúc này không còn sớm nữa, nhưng giờ mới bắt đầu cuộc sống về đêm của các thiếu niên nghiện net.
Hắn vừa đăng Weibo, fan hâm mộ lập tức ùa đến.
[ Ca ca đêm hôm khuya khoắt phát phúc lợi, hu hu hu quá tốt rồi. ]
[ Bé cún thật đáng yêu, ca ca... Sao lại mờ thế này? ]
[ Em muốn thấy hình HD của ca ca!! ]
[ Ai chụp cho ca ca vậy!! Sao lại chụp thế này!! Hình HD đâu!! ]
[ Bé cún thật đáng yêu. ]
[ Vì cảnh quay mà bồi dưỡng tình cảm với bé cún, ca ca thật tuyệt! Chờ mong phim mới của ca ca. ]
[ Cho thêm mấy tấm được không? ]
[ Chỉ có tôi chú ý tới bối cảnh chỗ ca ca chụp sao... Hình như phòng rất lớn nha!! ]
[ Mẹ! Nói mới thấy, tôi cũng phát hiện. ]
Bối cảnh có không ít đồ xuất hiện vào, nhưng cũng không có thứ gì có thể đào được.
Sơ Tranh sẽ Weibo share của Dạ Mị, tài khoản cá nhân của cô không có chứng nhận, lẫn lộn trong đám đông fan hâm mộ này, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Sơ Tranh cũng đã share, trợ lý đương nhiên cũng hành động.
Trợ lý cảm thấy mình thật khổ, hơn nửa đêm còn phải giúp sếp đu idol.
[ Luôn cảm thấy ca ca nhà chúng ta hấp dẫn fan có hơi kỳ quái, xem ảnh đi. ]
Ảnh là ảnh chụp màn hình, share lại bài Weibo của Dạ Mị, chỉ là chứng nhận có chút ý vị sâu xa.
Ca ca nhà khác hấp dẫn mấy chị gái, sao ca ca nhà họ lại hấp dẫn mấy ông thế này?
Lần nào cũng có một nhóm người như thế...
[ Mỗi lần họ share đều share từ chỗ @Thu này, người này là ai vậy? ]
[ Không có chứng nhận, Weibo cũng không đăng mấy bài... Không phải là tài khoản công ty của ca ca mua đấy chứ? ]
[ Có thể lắm... ]
Việc này không thể để đào sâu vào hơn được, sau khi Kim Lân Khai phát hiện ra manh mối này, rất nhanh dùng tin tức khác che đậy chuyện này lại, cũng gửi tin nhắn cho Sơ Tranh, xin cô đừng có share nữa!
Cô vừa share một cái thì đám người phía dưới sẽ bị ép kinh doanh theo.
Sớm muộn gì cũng bị đào ra.
Sơ Tranh: “...”