Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cảm thấy mình bị nhằm vào, giờ ngay cả quyền lợi chia sẻ bài viết của thẻ người tốt cô cũng không có nữa sao?
Sơ Tranh tức giận đến mức giày vò Dạ Mị một đêm.
Sau đó rất nhanh Dạ Mị lại tiến tổ, lại bắt đầu hình thức một tháng gặp mặt Sơ Tranh một hai lần.
Trong lúc Dạ Mị đang quay phim, đã được Lật Lâm lấy lòng nhiều lần.
Nhưng trừ chuyện đó ra, thì Lật Lâm cũng không làm ra gì khác.
Giống như thật sự đã nghĩ thông, chỉ muốn chữa trị mối quan hệ với hắn mà thôi.
Mỗi lần Dạ Mị nghĩ đến Sơ Tranh thì sẽ cực kỳ tỉnh táo.
Cho nên Lật Lâm lấy lòng, hắn đáp lại không nhiều, tăng thêm ở trong đoàn làm phim nên cơ hội gặp gỡ Lật Lâm cũng không nhiều.
Tình huống như vậy duy trì mãi cho đến ngày sinh nhật hắn.
Sinh nhật lần trước giống như vừa mới diễn ra ngày hôm qua vậy.
Hắn hoàn toàn nhớ rõ mỗi một chi tiết nhỏ ngày đó.
Mới sáng sớm Dạ Mị đã được Sơ Tranh đón đi, cho nên ngày sinh nhật cũng không ở trong đoàn làm phim.
Ngày hôm sau hắn trở về mới biết được Lật Lâm đến tìm hắn, hơn nữa bây giờ vẫn đang chờ hắn.
Tâm trạng Dạ Mị hơi phức tạp, cuối cùng vẫn đi gặp Lật Lâm.
-
“Lần hợp tác này cực kỳ quan trọng, mọi người nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy ra sơ suất gì.”
Bạch Tẫn Ý họp xong, căn dặn người ở đây.
“Vâng, Bạch tổng.”
Người trong phòng họp lần lượt ra ngoài, Bạch Tẫn Ý nhìn người ngồi ở ghế chủ vị một chút.
“Tiểu thư, cô có ý kiến gì không?”
“Tôi không có hứng thú với chuyện kiếm tiền.” Cho nên muốn phá hỏng một tẹo.
“...”
Bạch Tẫn Ý cảm thấy mình không nên hỏi cô thì tốt hơn.
“Mong tiểu thư nhất định phải có mặt đúng giờ.” Bạch Tẫn Ý căn dặn nhân viên xong, lại căn dặn sếp: “Không được đến trễ.”
Lần này hợp tác với một ông lớn ở nước ngoài.
Nếu như có thể hợp tác thành công thì toàn bộ tập đoàn họ đều sẽ có bước phát triển tốt hơn.
Giai đoạn trước họ đã nói chuyện rất lâu, đối phương cũng cảm thấy rất hứng thú.
Lần này nếu như có thể đàm phán tốt, thì chắc đối phương sẽ đồng ý ký hợp đồng.
Sơ Tranh bị ép kinh doanh, tâm tình cực kỳ không tươi đẹp.
Đi sớm về muộn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lý tưởng làm cá muối của cô.
Sơ Tranh lần nữa bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô giơ tay tắt đồng hồ đi, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng mà cô duỗi tay lần mò, cảm thấy không thích hợp, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Dạ Mị nằm bên cạnh ngủ say.
Sơ Tranh nhìn hắn một lát, nhớ ra hình như tối hôm qua hắn về...
Sơ Tranh ôm người như gối ôm ngủ tiếp.
Sơ Tranh khó có khi được ngủ ngon giấc, Dạ Mị đã dậy từ lâu, đang chống má nhìn cô.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Dạ Mị cong môi cười, cũng cúi đầu tặng cô một nụ hôn chào buổi sáng.
Sơ Tranh ngồi dậy: “Gần đây sao thường xuyên trở về thế?”
Dạ Mị rất mất mát: “Tiểu Sơ không hi vọng anh trở về sao?”
Sơ Tranh: “... Em chỉ hỏi vì sao anh về được thường xuyên như thế mà thôi.”
Cuối cùng Dạ Mị cũng không truy vấn vấn đề kia, giải thích: “Một diễn viên chính khác lúc trước vì vấn đề lịch trình, trì hoãn mất không ít cảnh quay, cho nên bây giờ đa phần đang quay cảnh của anh ta.”
“Ừ.” Khi Sơ Tranh xuống giường, nhìn thấy bên cạnh có một con rối bằng đất sét kỳ quái: “Đây là cái gì?”
“Lật Lâm tặng cho anh.” Dạ Mị thành thật trả lời: “Đêm qua thuận tay để ở đây, lát nữa anh đưa nó ra ngoài.”
Sơ Tranh nhíu mày: “Anh lại gặp Lật Lâm?”
“Cậu ấy đến tìm anh... Vào ngày sinh nhật ấy.” Dạ Mị vội vàng nói: “Anh chỉ nói với cậu ấy mấy câu, còn lại không có gì nữa.”
Sơ Tranh cảm thấy hành vi của Lật Lâm kỳ kỳ quái quái: “Vì sao hắn ta lại tặng anh cái này?”
Lật Lâm còn ước dán Dạ Mị thành bùn kìa.
Sao hắn ta lại đột nhiên tốt bụng tặng quà cho hắn như vậy?
Chẳng lẽ là vì bây giờ Thu Chanh không lo nổi cho hắn ta nữa, phát hiện đùi anh trai to hơn nên dự định ôm một chút?
Sơ Tranh chỉ vào con rối: “Em xử lý giúp anh, không có ý kiến gì chứ?”
Dạ Mị nhìn con rối một chút, cuối cùng gật gật đầu.
Sơ Tranh cầm con rối tới công ty, cô nhìn chằm chằm con rối kia hồi lâu, đột nhiên giơ tay bẻ gãy đầu con rối.
Con rối vốn không lớn, Sơ Tranh tùy tiện vặn một cái là rơi đầu luôn.
Lúc trợ lý đi vào, vừa vặn trông thấy một màn hung tàn của Sơ Tranh.
Cô ấy sờ cổ mình, hơi sợ sệt: “Thu... Thu tổng.”
Sơ Tranh tiện tay ném đầu đi: “Sao thế?”
Trợ lý không khỏi cảm thấy từng trận âm phong, nơi đây không phải là văn phòng, mà là điện Diêm La.
Và người ngồi trước mặt cô ấy chính là Diêm Vương.
“Khụ khụ... Dạ... Có mấy tài liệu cần chữ ký của ngài.”
Người máy ký tên lạnh lùng vô tình bảo trợ lý đưa tài liệu tới, cũng không nhìn nội dung, vù vù ký tên.
Trợ lý không biết để mắt chỗ nào, đành nhìn con rối trên bàn, sau đó lại từ từ chuyển qua cái đầu bị bẻ gãy.
“Thu... Thu tổng.” Trợ lý nhỏ giọng nói: “Trong đó có thứ gì sao?”
Sơ Tranh ngừng bút ký tên, nhìn sang theo trợ lý chỉ.
Trong đầu còn rối lộ ra một thứ gì đó màu đen.
-
Năm phút sau.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào ghế, trầm mặc nhìn camera bị phá ra trên bàn.
Con rối Lật Lâm tặng...
Hắn ta muốn quay cái gì?
Quay scandal của Dạ Mị?
Sơ Tranh cảm thấy chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Trước đó người này và Thu Chanh đã thông đồng lại với nhau... Trời mới biết hắn ta có chủ ý gì.
Không được.
Phải bắt... Mời đến hỏi một chút!
Sơ Tranh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bạch Mãn Xuyên.
[ Sơ Tranh: Mời Lật Lâm đến đây một chuyến. ]
[ Bạch Mãn Xuyên: Cậu ta đã không phải là nghệ sĩ của công ty chúng ta nữa. ]
[ Sơ Tranh: Ai chuộc thân cho hắn ta? ]
Lật Lâm còn có hợp đồng khá nhiều năm với Diệu Quang, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không thấp.
Trước đó Diệu Quang không cho hắn ta tài nguyên, nếu Lật Lâm có nhiều tiền để giải trừ hợp đồng như vậy, thì đã đi từ sớm rồi.
Sao bây giờ lại có tiền?
Thu Chanh cho?
[ Bạch Mãn Xuyên: Không biết lấy đâu ra tiền, tự đến giải trừ hợp đồng. Bây giờ tự mở phòng làm việc, không ký kết với công ty nào, nhưng tài nguyên gần đây của cậu ta cũng rất tốt. ]
Sơ Tranh nhìn chằm chằm câu nói kia một lát, lần nữa đánh chữ.
[ Sơ Tranh: Anh mời hắn ta qua đây. ]
[ Bạch Mãn Xuyên: Mời thế nào? 】
Đã nói không phải là người của công ty mình, vậy thì chữ “mời” này rất vi diệu.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đánh chữ.
[ Sơ Tranh: Theo kiểu tốt nhất đừng để người ta biết là anh làm. ]
[ Bạch Mãn Xuyên: Đó mà gọi là mời sao? Đó gọi là bắt thì có!! ]
[ Sơ Tranh: Mời. ]
Người văn minh không nói bắt.
[ Bạch Mãn Xuyên:... ]
[ Bạch Mãn Xuyên: Cô đừng để cho anh tôi biết!! ]
Hiệu suất làm việc của Bạch Mãn Xuyên rất cao, rất nhanh đã mời người tới gara tầng hầm phía dưới công ty của Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhận được tin tức, tản bộ ra ngoài.
“Thu tổng, ngài đi đâu vậy?” Trợ lý lộc cộc chạy tới, vẻ mặt thỉnh cầu sai khiến chờ mong làm việc.
“Hít thở không khí.” Sơ Tranh trấn định nói.
Trợ lý tri kỷ hỏi: “Có cần tôi đi cùng ngài không?”
Sơ Tranh vỗ vả vai cô ấy: “Không cần, làm việc cho tốt.”
Trợ lý: “...” Tôi cũng phải có việc mới làm được chứ! Bây giờ tôi chỉ có thể giúp ngài đu idol sao?
-
Lật Lâm không biết mình đang ở đâu, trước mắt một vùng tăm tối, hắn ta đi tham gia một hoạt động, trên nửa đường thì bị người ta cắp đi.
Đối phương không nói gì, cho nên bây giờ hắn ta vẫn không rõ đối phương muốn tống tiền hay là gì.
Lật Lâm bị nhét vào trong cốp sau, cũng không biết trôi bao lâu, hắn ta bị người ta lôi ra, túm hắn ta đi.