Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1672: Chương 1672: Thiên tuế đại nhân (26)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ân Thận không biết những cách khác của Sơ Tranh là cách gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, sẽ không phải cách gì tốt.

Sơ Tranh không lập tức bắt Ân Thận cho đáp án: “Chàng có thể suy nghĩ một chút.”

Ân Thận nhíu mày nhìn thiếu nữ trước mặt.

Đuôi lông mày của thiếu nữ khẽ nhấc lên, mặt mày lạnh lùng nhiều hơn mấy phần đường hoàng tự tin: “Nơi này không giam được ta, ta có thể ra ngoài một lần thì có thể ra ngoài hai lần. Thiên Tuế đại nhân, nghĩ cho rõ ràng.”

Mấy chữ cuối cùng kia, Sơ Tranh tăng thêm âm.

Ân Thận: “...”

Hướng phát triển của câu chuyện hình như có chút gì đó là lạ.

Tận đến khi Ân Thận về đến phòng mới kịp phản ứng, vì sao quan hệ chủ thứ lại điên đảo rồi?

Đây là địa bàn của hắn...

Tác phong y như chủ nhân của cô là có ý gì?

-

Sau đó Ân Thận không cùng Sơ Tranh thảo luận vấn đề ai thuộc về ai nữa, mỗi ngày hắn đều đi sớm về trễ, dường như rất bận rộn.



Kiên nhẫn của Sơ Tranh cũng có hạn, chờ hắn thời gian dài như vậy, cô đã rất tốt bụng rồi.

Lúc chạng vạng tối Ân Thận trở về Sơ Tranh ngăn hắn lại: “Thiên Tuế đại nhân suy nghĩ kỹ chưa?”

“Tiểu Sơ, chuyện quan trọng như vậy, nàng phải cho ta nghĩ thêm chứ.” Ân Thận cười: “Đúng không?”

Sơ Tranh: “...”

Ta hoài nghi chàng đang kiếm chuyện, nhưng ta không có chứng cứ.

Sơ Tranh đương nhiên không sợ, cho nên cô gật đầu: “Được thôi.”

Ân Thận tự nhiên dắt tay Sơ Tranh: “Ta sẽ cho nàng đáp án hài lòng.”

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, giây lát sau, chậm rãi nói: “Tốt nhất là thế.”

Không hài lòng ta sẽ tự làm mình hài lòng.

Nụ cười của Ân Thận càng ôn hòa hơn, hắn cúi người xuống, hơi thở đan vào nhau.

“Đại nhân... Đại...”

Ân Thận nhướng mày, nhìn ra phía bên ngoài, thái giám kia sợ đến mức quỳ phịch xuống đất.

Đầu ngón tay Ân Thận câu lấy một sợi tóc của Sơ Tranh, vén ra sau tai cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ khóe môi cô, sau đó mới quay đầu nhìn về phía thái giám kia: “Chuyện gì.”

“Đại nhân... Bệ hạ truyền gọi.” Giọng nói của thái giám cũng đang phát run.

“Chuyện gì?” Hắn mới trở về từ chỗ bệ hạ bên kia, tại sao lại muốn truyền gọi hắn?

“Không... Không biết.”

Ánh mắt Ân Thận hơi tối lại, hắn phất tay cho thái giám kia lui xuống, hai tay vịn vai Sơ Tranh, cẩn thận căn dặn cô: “Ta đi gặp bệ hạ trước, nếu nàng đói bụng thì cứ ăn cơm trước đi.”

“Ừ.”

-

Ân Thận vừa đi, Sơ Tranh đã nhìn thấy trong góc khuất ló ra một cái đầu.

Công chúa Thường Hoan như ăn trộm, nhìn hai bên một chút, nhanh như chớp chạy tới: “Tỷ tỷ.”

Nàng kéo Sơ Tranh liền chạy tới bên trong góc.

“Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại ở đây?”

Công chúa Thường Hoan vốn dự định đi tìm Sơ Tranh, kết quả được Cẩm Chi báo cho là cô ở trong cung, ở cùng một chỗ với tên thái giám chết bầm Ân Thận.

“Vì sao ta không thể ở đây?” Sơ Tranh không hiểu thấu.

“Có phải tên thái giám chết bầm kia uy hiếp tỷ không?” Công chúa Thường Hoan tức giận bất bình.

Sơ Tranh: “...”

Mặc dù ngươi có thể quét thẻ, nhưng ngươi còn nói thẻ người tốt của ta như thế, ta sẽ tức giận! Ta tức giận siêu hung!!

“Không có.” Sơ Tranh mặt lạnh: “Hắn không uy hiếp được ta.”

Công chúa Thường Hoan: “Vậy vì sao tỷ lại ở chỗ này?”

Sơ Tranh: “Thuận tiện.”

Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng chưa từng nghe qua sao?!

Công chúa Thường Hoan: “???”

Thuận tiện cái gì?

Ở chỗ tên biến thái Ân Thận này, có thể có gì thuận tiện.

“Tỷ tỷ, nếu tỷ thật sự bị hắn uy hiếp, thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ không để tỷ chịu ủy khuất.”

Đây là ân nhân cứu mạng của nàng, sao có thể để ân nhân cứu mạng chịu ủy khuất chứ.

Cho dù nháo đến chỗ phụ hoàng, nàng cũng nhất định phải cứu tỷ tỷ ra.

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Không có, ngươi suy nghĩ nhiều.”



Công chúa Thường Hoan ngờ vực: “Thật sao?”

Sơ Tranh hít sâu: “Ngươi cảm thấy ai có thể làm gì ta?”

Công chúa Thường Hoan nghĩ đến chuyện lúc trước, ngẫm lại cũng đúng, Ân Thận chắc hẳn không đánh thắng ân nhân cứu mạng của nàng được.

“Vừa rồi Ân Thận là do ngươi dụ ra?” Sơ Tranh nhớ tới chuyện này.

“Đúng vậy nha.” Công chúa Thường Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tỷ tỷ yên tâm, ta nói phụ hoàng gọi hắn qua, sẽ không lộ tẩy.”

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh cảm thấy Hoàng đế cũng là một sự tồn tại rất hiếm lạ.

Hoàng đế khác bị một hoạn quan đoạt quyền, không biết đã tức thành bộ dáng gì.

Vị Hoàng đế này thì rất tốt, cả ngày trầm mê sống phóng túng, hoàn toàn buông tay để Ân Thận làm.

“Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Con ngươi công chúa Thường Hoan quay tròn chuyển một vòng: “Ta nghe nói đêm hôm nay rất náo nhiệt.”

Sơ Tranh: “...”

Ngươi tìm đến ta, chính là vì việc này chứ gì?

[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của @Halantamnhien, đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor!]

-

Sơ Tranh không muốn đi lắm, Vương Giả lập tức phát nhiệm vụ cho cô.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thả một trăm ngàn ngọn Hà Đăng hoặc đèn Khổng Minh, thời hạn ba canh giờ. 】

Sơ Tranh: “...”

Ta XXX bố khỉ nhà ngươi!!

Sơ Tranh cùng công chúa Thường Hoan ra ngoài mới biết được hôm nay là ngày lễ —— Tết Hà Đăng.

Mục đích là cầu phúc, phương diện gì cũng được, cái này không có quy định.

“Tỷ tỷ, nhanh lên.” Công chúa Thường Hoan kéo Sơ Tranh đi xuyên qua đám người.

Trước kia nàng muốn xuất cung, cũng không ai đi cùng nàng.

Một mình nàng còn chưa chuồn ra cửa cung được, thì đã bị người trong cung phát hiện.

Ngày hôm nay Sơ Tranh dẫn nàng ra, rất dễ dàng xuất cung, công chúa Thường Hoan có thể không vui được sao.

Công chúa Thường Hoan dừng lại trước một sạp hàng bán Hà Đăng, giơ một cái Hà Đăng hình con thỏ nhỏ ra: “Tỷ tỷ, cái này có đẹp không?”

“Ừ.”

“Cái này thì sao?”

“Ừ.”

“Ngươi cũng không thèm nhìn!” Công chúa Thường Hoan tức giận.

Sơ Tranh: “...”

“Ông chủ, cái này bán thế nào?” Công chúa Thường Hoan hỏi chủ quán.

“Ba văn tiền một cái.” Chủ quán nói: “Cô nương thích cái nào?”

“Cái này.” Công chúa Thường Hoan chỉ về phía Hà Đăng hình con thỏ nàng chọn lúc đầu.

Chủ quán lập tức đưa cho nàng: “Ánh mắt cô nương thật tốt, đây là do thợ khéo nhất chỗ ta làm ra, cô nương dùng để cầu nguyện thì không thể tốt hơn, cực kỳ linh nghiệm.”

Sơ Tranh: “...” Nghe ngươi khoác lác!

Công chúa Thường Hoan nghe đến mừng khấp khởi.

“Ngươi có tiền không?” Sơ Tranh giội cho công chúa Thường Hoan một chậu nước lạnh.

Công chúa Thường Hoan đi ra ngoài đều có cung nữ thái giám đi theo, chuyện trả tiền không tới phiên nàng, nên lúc đi ra nàng căn bản đã quên mất chuyện mang tiền.

Biểu cảm của công chúa Thường Hoan lập tức sụp đổ.



Công chúa Thường Hoan không vui, Sơ Tranh rất vui.

Không mang tiền mới tốt!

Sơ Tranh đưa tiền cho chủ quán, con ngươi công chúa Thường Hoan sáng lên, giơ tay kéo cánh tay Sơ Tranh lại: “Tỷ tỷ thật tốt.”

Sơ Tranh: “...”

“Còn muốn cái nào nữa?”

Công chúa Thường Hoan chỉ vào một chiếc đèn lồng bên cạnh: “Cái này.”

Cái đèn này không phải dùng để thả, mà là để xách trên tay.

Dựa theo tập tục, nam nữ chưa lập gia đình, có thể vào ngày này, giao đèn lồng trong tay mình cho người mình thích.

Sơ Tranh trả tiền xong, không vội vã đi, mà hỏi chủ quán kia: “Ngươi biết chỗ nào có thể mua một lượng lớn Hà Đăng hoặc đèn Khổng Minh không?”

Chủ quán sửng sốt một chút, một giây sau đã nghe được cơ hội buôn bán: “Cô nương muốn bao nhiêu?”

“Một trăm ngàn ngọn.”

Chủ quán thở dốc vì kinh ngạc: “Cô nương, ngài không nói đùa chứ?”

Hôm nay đã là ngày tết Hà Đăng, trời cũng sắp tối đến nơi rồi...

Sơ Tranh giọng điệu nghiêm túc: “Không có. Ta cần nhiều như vậy.”

“Tỷ tỷ, tỷ mua nhiều Hà Đăng như vậy làm gì?” Công chúa Thường Hoan hỏi ra vấn đề chủ quán cũng muốn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.