Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trời mới biết ta mua làm gì!
Vương bát đản nhất định bắt ta mua, ta có thể làm sao!
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía, nơi xa có một dòng sông nhỏ xuyên thành mà qua, lúc này không ít người đang đứng trên bờ sông, trong tay bưng lấy Hà Đăng, đang chờ trời tối để thả Hà Đăng.
Sơ Tranh trấn định thu tầm mắt lại: “Thả.”
Hà Đăng không phải là dùng để thả sao?
Không có bệnh!
“Nhưng một trăm ngàn ngọn có phải là nhiều lắm không?” Công chúa Thường Hoan nghi ngờ hỏi.
“...”
Ta cũng cảm thấy.
“Nhiều mới đẹp.” Sơ Tranh nói mò một lý do: “Ông chủ, ông có không?”
Chủ quán khó xử: “Ôi cô nương, bây giờ cô nương muốn một trăm ngàn ngọn, chỉ sợ không mua được rồi.”
Nếu mà đến sớm thì nhất định có thể mua được.
Bây giờ đi đâu kiếm ra một trăm ngàn ngọn?
Sơ Tranh suy nghĩ biện pháp cho chủ quán, để ông ta trước tiên đi mua lại toàn bộ Hà Đăng có thể mua trước đã.
Thiếu bao nhiêu, lại mua lại từ trong tay người khác với giá cao.
Chỉ cần tiền đủ nhiều, nhất định sẽ có không ít người bán.
“Cô nương, ngươi làm thế không có lời rồi.” Chủ quán là người thành thật, nghe thấy lời này của Sơ Tranh đã cảm thấy cô phải thua thiệt.
Không có lời là được rồi!
Muốn chính là hiệu quả này.
Sơ Tranh hơi gật đầu, biểu thị mình biết rõ: “Ông chủ, ngươi có thể giúp ta xử lý không? Nếu như có thể, ta có thù lao khác cho ngươi.”
Số lượng một trăm ngàn ngọn quá lớn, cô cần người giúp đỡ.
Chủ quán bán Hà Đăng chính là một sự lựa chọn rất tốt, chắc chắn ông ta biết không ít người cùng ngành, nhiều người sức mạnh lớn.
Trong vòng thời gian quy định, chắc là có thể hoàn thành.
Chủ quán: “...”
Chủ quán cảm thấy có lẽ mình gặp phải đứa con trai ngốc nhà địa chủ... Không, là đứa con gái ngốc.
Kiếm tiền, ai sẽ từ chối?
“Muốn Hà Đăng hay là đèn Khổng Minh?”
Sơ Tranh xác định lại với Vương bát đản, cả hai cộng lại có một trăm ngàn ngọn là được.
“Đều được, chỉ cần có một trăm ngàn ngọn là được.”
Đáy lòng chủ quán lại thở phào, vậy thì còn dễ làm hơn một chút.
Chủ quán lập tức đi giúp Sơ Tranh liên hệ, những chủ quán này trong tay đều còn không ít hàng tồn, bảy tám phần cộng lại có hơn bốn mươi ngàn ngọn.
Hà Đăng và đèn Khổng Minh rất nhiều bách tính đều đã mua từ sớm, hoặc có người thì tự làm, cho nên hàng tồn của đám người bán hàng rong không tính là nhiều.
Sáu mươi ngàn ngọn sau đó phải mua từ trong tay những người này.
Nghe nói có người ra giá cao mua hai thứ đồ này, người ra tay trước nhất chính là đám người tự làm kia.
Vốn cũng không phí bao nhiêu thời gian, chuyển tay là có thể bán ra giá cao, đây là lợi ích thực sự.
Nhóm người này kéo theo một số người khác, đại bộ phận Hà Đăng đều nằm trong tầm mười văn tiền trở xuống, bây giờ đang bán ra với giá lên đến một lượng bạc, Bánh từ trên trời rớt xuống, so với thả Hà Đăng ước cái nguyện vọng hư vô mờ mịt thì thực tế hơn nhiều
Thế là rất nhanh liền có nhiều người hơn đến đây bán Hà Đăng.
Công chúa Thường Hoan xách đèn của nàng, nhón chân nhìn hàng dài xếp bên kia: “Thế này cũng quá dọa người rồi.”
Sắc trời bất tri bất giác tối xuống, người ra bán không ít, rất nhanh liền gom đủ một trăm ngàn ngọn.
Cũng tầm khoảng 50/50, Hà Đăng năm mươi ngàn, đèn Khổng Minh năm mươi ngàn.
[Truyện được đăng duy nhất và chỉ duy nhất trên Wattpad của @Halantamnhien, mọi trang và app khác đăng truyện do Hạ Lan Tâm Nhiên và các editor nhà tôi edit đều là ăn cắp. Vui lòng đọc truyện trên trang chính chủ để tôn trọng công sức của người khác. Cảm ơn!]
-
“Đại nhân, không tìm được người.”
“Đại nhân, bên này cũng không tìm được...”
Ân Thận bọc lấy áo choàng đứng ở chỗ cao, mặt mũi âm trầm, nhìn qua đám người đông đảo phía dưới.
“Tìm!”
Nơi xa đã có người thả đèn Khổng Minh, chút ánh sáng nhạt này đang từ từ đi lên, treo trong màn đêm, lập loè nhấp nháy.
Trên mặt sông từng chiếc từng chiếc Hà Đăng sáng lên.
Ân Thận nắm lấy lan can trước mặt, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi, đầu ngón tay cũng nổi lên màu xanh trắng không bình thường.
Một giây sau, Ân Thận bỗng nhiên quay người xuống lầu, dẫn người chen vào trong dòng người.
“Oa!”
Tiếng kinh hô từ phía trước truyền đến, Ân Thận nhíu mày, đi qua phía bên kia.
Nơi này gần bờ sông, mặt sông hôm nay cấm đi thuyền, chính là vì để cho mọi người thả Hà Đăng.
Nhưng lúc này mặt sông lại có một con thuyền, người trên thuyền đang thả Hà Đăng xuống sông.
Tâm tình Ân Thận không tốt, giọng nói trầm thấp hỏi: “Đó là thuyền của ai?”
“Đại nhân, hình như là quận chúa...”
“Quận chúa nào?”
“Tấn An vương phủ.”
Thuyền của Tấn An vương phủ, ai dám nói gì?
Ân Thận cũng chỉ nhìn vài lần, không có ý tứ để ý đến.
Hứa Kiêu Vi đứng ở đầu thuyền, không hứng thú lắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt.
Nhưng vào lúc này, phía trước đột nhiên có pháo hoa nở rộ, đèn Khổng Minh nhanh chóng bay lên không, số lượng không ít, dưới pháo hoa làm nổi bật, chói lọi tuyệt đẹp như đóa hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Con gái bất kể như thế nào cũng đều thích những thứ xinh đẹp, Hứa Kiêu Vi dần dần có mấy phần hứng thú thưởng thức.
“Quận chúa, ngài nhìn kìa.” Thị nữ bên cạnh chỉ lên đỉnh đầu.
Chẳng biết từ lúc nào có vài chiếc đèn Khổng Minh bay tới đỉnh đầu bọn họ, lúc này không tiếp tục đi lên, mà là chậm rãi chậm lại.
Trên đèn Khổng Minh có treo đồ vật, Hứa Kiêu Vi giơ tay lấy xuống, là một cái hộp nhỏ, bên trong là đồ trang sức.
Trên mỗi một chiếc đèn Khổng Minh rơi xuống đều treo theo đồ vật.
Lúc này đứng trên trên bờ nhìn lại, chính là những đèn Khổng Minh đó đột nhiên rơi xuống, vờn quanh chiếc thuyền, hình ảnh kia duy mỹ không nói ra được.
Hứa Kiêu Vi có không ít người theo đuổi, nhưng có thể mang đến cho ả kiểu kinh hỉ thế này, còn là ở loại trường hợp này, còn có thể khiến người bên ngoài hâm mộ đố kị, đáy lòng Hứa Kiêu Vi tự nhiên cũng rất vui.
Đối với người chế tạo ra bất ngờ này, cách nhìn cũng khác đi mấy phần.
“Quận chúa, cái này hình như là Chúc đại nhân tặng.” Thị nữ tìm được kí tên trên một chiếc đèn Khổng Minh.
“Hắn à.”
Hứa Kiêu Vi hồi tưởng lại bộ dáng của Chúc Đông Phong, so với đại bộ phận mà nói, Chúc Đông Phong được cho là nhân tài kiệt xuất trong đó, gia thế cũng tạm được.
Hứa Kiêu Vi muốn chọn một phu quân, Chúc Đông Phong cũng coi như đạt tiêu chuẩn.
Ngay khi Hứa Kiêu Vi suy nghĩ lung tung, mặt sông không biết có một lượng lớn Hà Đăng từ nơi nào đến.
Hứa Kiêu Vi chống vào thuyền xuôi theo nhìn về phía trước, vô số Hà Đăng chảy xuôi xuống.
Toàn bộ mặt sông đều bị Hà Đăng chiếm hết.
Mà ở một bên khác, đèn Khổng Minh dần dần bay lên không...
-
“Đại nhân, ngài nhìn kìa.”
Lúc này Ân Thận đứng ở bờ sông, xung quanh đều trống rỗng, người đứng bên cạnh hắn chỉ lên bầu trời.
Đèn Khổng Minh thắp sáng nửa bầu trời, liếc nhìn lại, đèn đuốc rực rỡ.
Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là vừa rồi một nhóm đèn Khổng Minh bay lên kia, mơ hồ tạo thành hình một chữ.
Hình chữ rất nhanh bị gió thổi tán ra.
Rất nhiều người cũng chưa nhận ra được đó là chữ gì.
Nhưng Ân Thận quen thuộc với tên của mình như vậy, sao lại nhận không ra, chữ kia là —— Thận.
Ân Thận quét mắt nhìn về nơi vừa rồi đèn Khổng Minh bay lên, lập tức mang người đi qua.
Trên bãi bồi ven sông, người người nhốn nháo, rất nhiều người tụ tập ở đây, đang xếp đèn Khổng Minh, những người này giống như có tổ chức, bên cạnh còn đặt không ít, đang không ngừng thả lên trên trời.
Ân Thận: “...”
Ân Thận mơ hồ nhìn thấy trên những chiếc đèn Khổng Minh đó có viết chữ.
Hắn đến gần một chút, thấy rõ chữ trên đèn Khổng Minh, thình lình viết chữ “Thận”, bên cạnh còn có một số câu chúc phúc hoặc là cầu phúc xiêu xiêu vẹo vẹo.
Biểu cảm của Ân Thận cổ quái đi bên ngoài một vòng, nơi này thả đèn Khổng Minh, trừ số ít, thì đại bộ phận đều viết chữ kia.
Người đi theo bên cạnh Ân Thận vừa kinh ngạc lại vừa kỳ quái: “Đại nhân, đây là...”
Chuyện gì xảy ra thế này?
Sao trên những chiếc đèn Khổng Minh này đều viết một chữ giống như tên của đại nhân?
Trùng hợp?
Có trùng hợp nào như vậy sao!
Hay là những người này ở đây nguyền rủa đại nhân tập thể?