Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ánh mắt Ân Thận vượt qua đám người, cuối cùng khóa chặt ánh mắt ở trên tảng đá nổi lên bên trái.
Ân Thận đi từ trong đám người qua, đi đến dưới tảng đá.
Xung quanh tảng đá không có người nào, dường như mọi người tự động lách qua nơi này.
Ân Thận đi qua, người trên tảng đá lập tức phát hiện ra.
Công chúa Thường Hoan hô nhỏ một tiếng mơ hồ, Ân Thận không nghe rõ, nhưng trực giác cho biết không phải từ gì tốt.
Sơ Tranh thật sự nghe rất rõ ràng.
Cô nghiêng mắt nhìn công chúa Thường Hoan một chút.
Không nghĩ tới công chúa nhỏ này mắng người còn rất lợi hại, cũng không biết học từ ai nữa.
Ân Thận giẫm lên tảng đá đi lên.
Nơi này là chỗ cao, rời xa đám người, địa điểm tuyệt vời để ngắm cảnh.
“Công chúa điện hạ.” Ân Thận khom người, lễ tiết đúng chỗ: “Tự tiện xuất cung, xem ra lần trước học quy củ còn chưa đủ nhiều.”
Ân Thận không biết công chúa Thường Hoan cũng xuất cung tới, một bắt này là bắt được hai người.
Công chúa Thường Hoan: “...”
Âm hồn bất tán!!
Vừa rồi nàng viết nguyền rủa trên đèn Khổng Minh quả nhiên là chính xác!
Ân Thận không cho công chúa Thường Hoan bất luận cơ hội nói chuyện gì, trực tiếp phân phó người bên cạnh: “Đưa công chúa Thường Hoan hồi cung.”
Công chúa Thường Hoan ngay cả một câu cũng không kịp nói, thì đã bị người của Ân Thận mang đi.
Nàng hận!
Xét thấy vừa rồi công chúa Thường Hoan mắng thẻ người tốt, cho nên Sơ Tranh cũng không nhìn ánh mắt cầu cứu của công chúa Thường Hoan.
Sơ Tranh ngồi trên tảng đá, Ân Thận từ trên cao nhìn xuống cô.
Đèn Khổng Minh trên đỉnh đầu chiếu ra gò má đẹp trai thư lãng của nam nhân, đôi tròng mắt kia lại giống như đêm tối đậm đặc không tan ra được.
Ân Thận: “Tiểu Sơ, nàng cứ chạy đi như vậy, ta rất lo lắng.”
Đáy lòng Sơ Tranh chậc một tiếng: “Lo lắng ta chạy?” Ta lại không giống chàng, chạy là không trở về nữa, ta còn biết trở về!
Ân Thận cười khẽ, giọng nói trong trẻo ôn hòa: “Lo lắng có người tổn thương nàng.”
Sơ Tranh lạnh như băng nói: “Vậy lo lắng của chàng có hơi thừa rồi.” Đại lão sao có thể bị người tổn thương.
Ân Thận tiến lên một bước, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh: “Những đèn Khổng Minh đó là nàng thả?”
Sơ Tranh: “Ta còn thả Hà Đăng, không nhìn thấy?”
Hà Đăng?
Mặt sông nhiều Hà Đăng như vậy, Ân Thận đương nhiên nhìn thấy, nhưng không nhìn thấy trên Hà Đăng có viết chữ hay không.
Hóa ra còn thả cả Hà Đăng sao?
Đáy lòng Ân Thận run rẩy, hắn nắm chặt cánh tay dưới tay áo, cổ họng khô chát: “Vì sao trên đèn Khổng Minh lại viết tên ta.”
Sơ Tranh ngửa đầu, đèn đuốc đầy trời lọt vào trong mắt cô, cánh môi cô khẽ mở: “Không viết tên chàng thì viết tên ai? Ta chỉ có chàng...” Một tấm thẻ người tốt thôi.
Mấy chữ đằng sau bị Vương bát đản ép nuốt trở vào.
Giọng nói của Sơ Tranh giống như có một loại ma lực nào đó, lúc này không ngừng vang vọng bên tai hắn.
Một hồi lâu sau Ân Thận cũng không nói chuyện, Sơ Tranh móp méo tạo hình nửa ngày, cổ cũng hơi mỏi, cô bất động thanh sắc điều chỉnh tư thế, cao quý lãnh diễm liếc Ân Thận một cái.
Ân Thận vừa vặn đối đầu với tầm mắt của cô.
Ánh mắt kia làm Sơ Tranh giật mình một cái.
“Chàng...”
Gương mặt trước mắt Sơ Tranh đột nhiên phóng đại.
Thân thể Sơ Tranh đột nhiên đổ xuống, phía sau lưng chống lấy tảng đá băng lãnh, cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cô.
Âm thanh huyên náo bên tai giống như thuỷ triều rút đi, toàn bộ thế giới dường như đều an tĩnh lại, chỉ có đèn Khổng Minh lưu động đầy trời.
Nơi xa Hà Đăng rực rỡ một mảnh, như một bức họa duy mỹ.
-
Trên thuyền.
Đột nhiên có mấy người chèo thuyền nhỏ tới gần, sau khi lên thuyền, không đợi Hứa Kiêu Vi đặt câu hỏi, cứng rắn thông báo cho ả: “Quận chúa, xin thuyền của ngài lập tức rời khỏi nơi đây, nhận xử trí theo luật pháp.”
“Cái gì!”
Sắc mặt Hứa Kiêu Vi biến đổi, chỉ vào mình: “Ta là quận chúa, ngươi dám đuổi ta đi?”
Đối phương nghiêm mặt, lạnh lùng giải quyết việc chung: “Luật pháp quy định, ngày hôm nay cho dù là Bệ hạ cũng không có quyền đi thuyền trên mặt sông, quận chúa vẫn nên mau chóng rời đi thì tốt hơn.”
Luật pháp này quả thật có.
Nhưng nếu thật sự có người nào có thân phận nhất định muốn lái thuyền ra ngoài, thì cũng không ai thật sự dám đi tới đuổi.
Cho nên luật pháp kia kỳ thật chỉ để trang trí mà thôi.
Bọn họ bây giờ chỉ là nhắc nhở, không làm gì, cũng xem như đã cho đủ mặt mũi.
“Ai bảo các ngươi đến!” Hứa Kiêu Vi cảm thấy mặt mũi không giữ được, ả ngược lại muốn xem xem là ai xen vào việc của người khác.
“Thiên Tuế đại nhân.”
“...”
Hứa Kiêu Vi khó chịu giống như ăn phải con ruồi.
Hứa Kiêu Vi nghiến nghiến răng, gương mặt đen sì lại, hạ lệnh lái thuyền đi.
Không có thuyền đột ngột cản ngang ở giữa, Hà Đăng lấp đầy toàn bộ mặt sông, nhìn qua càng thêm hùng vĩ.
-
Sơ Tranh chống đỡ tảng đá ngồi dậy, tản tán hơi nóng trên thân: “Thiên Tuế đại nhân, ta có một vấn đề muốn hỏi chàng.”
Ân Thận dựa vào tảng đá, lúc đầu thắt tóc, vừa rồi bị Sơ Tranh kéo xuống, lúc này tùy ý tán ở quanh người hắn.
Vốn nên có chút tư thái lôi thôi, nhưng trên thân Ân Thận không hề mảy may có cảm giác này, ngược lại có mấy phần gợi cảm.
“Vấn đề gì.”
Sơ Tranh xoay người qua, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm: “Chàng... Thật sự là thái giám sao?”
Nụ cười trên mặt Ân Thận đột nhiên thu lại.
Trong không khí cũng giống như nhiều thêm chút cảm giác áp bức.
Ân Thận cầm ngọc quan đặt ở bên cạnh lên, tùy ý buộc tóc lên.
Hắn đứng dậy, vỗ bụi đất trên quần áo, vươn tay về phía Sơ Tranh: “Chúng ta trở về đi.”
Sơ Tranh: “...”
Xong.
Thẻ người tốt chắc chắn...
Cô vẫn không nên nói ra, miễn cho thẻ người tốt thương tâm.
Vương Giả còn chưa kịp vui mừng vì tiểu tỷ tỷ cuối cùng cũng biết không thể làm thẻ người tốt thương tâm, thì lại nghe thấy tiểu tỷ tỷ tiếp tục xoát bình phong dưới đáy lòng.
Cứ tiếp tục thế nếu hắc hóa chẳng phải ta sẽ xong con bê sao? Không được không được, ta không thể xong.
Chết thẻ không chết mình!
【...】 Thật sự là gặp quỷ.
Đáy lòng Sơ Tranh vừa xoát bình phong, vừa trấn định tự nhiên bỏ tay vào trong lòng bàn tay Ân Thận, mượn lực đạo của hắn đứng lên.
Ân Thận nắm lấy tay cô, trong lúc đó không nói thêm câu nào, tận đến khi trở lại trong cung, Ân Thận đưa Sơ Tranh đến cửa gian phòng.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngủ ngon.” Sơ Tranh đóng cửa phòng, đứng im không nhúc nhích, nghe thấy tiếng bước chân rời đi bên ngoài, cô mới chậm rãi đi vào bên trong.
Ân Thận không trở về phòng, mà là đến thư phòng.
Cung nhân bưng theo một ít Hà Đăng tiến vào, đặt ở trước mặt Ân Thận.
Ân Thận nhìn vài chiếc Hà Đăng trước mặt, phất tay cho người lui xuống.
Trên Hà Đăng có một chỗ có thể bỏ giấy, hắn lấy tờ giấy bên trong mở ra.
Chữ nhỏ xinh đẹp hiện ra trên giấy, hẳn là một cô nương viết.
- - Cùng Quân sống chết có nhau, ân ái đến bạc đầu.
Không có bất kỳ kí tên gì.
Ân Thận cầm ngọn Hà Đăng thứ hai.
- - Nguyện cho chàng bình an vui vẻ. Thận.
- - Nguyện Thiên Thượng Nhân Gian, chiếm được vui vẻ, mỗi năm đều như đêm nay. Thận.
Trên mấy tờ giấy đằng sau, đều có chữ thuộc về hắn.
Chữ viết không giống nhau, nội dung cũng khác biệt, chỉ có chữ này giống nhau.
Ân Thận giơ tay che mặt, thật lâu sau cũng không có động tĩnh.
Không biết qua bao lâu, ánh nến trong phòng cháy hết, tự động dập tắt, thân ảnh nam nhân bị bao phủ trong bóng đêm.
“Đại nhân còn chưa đi ra sao?”
Thái giám chờ đợi bên ngoài nhỏ giọng hỏi thăm.
“Vẫn chưa...”
“Đại nhân làm sao vậy?”
Tên thái giám trả lời nhún nhún vai, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.
Ai biết Thiên Tuế đại nhân phát điên cái gì... Bọn họ cũng không dám tùy tiện đi vào, làm Thiên Tuế đại nhân tức giận, người gặp nạn sẽ là bọn họ.