Edit: Nhu - @Biends
Beta: Sa Nhi
==================
Lần này lại đến lượt dì Thẩm giật mình, “Con đồng ý?”
Thẩm Liệu gật đầu, nói nhỏ: “Con quen Sơ Tranh, cô ấy học cùng lớp với con.”
Dì Thẩm: “...”
Thảo nào cả nhà người ta lại tìm tới tận cửa.
Dì Thẩm nghĩ một chút, lại nói: “Con thích bạn ấy à?”
“... Vâng.”
Dì Thẩm: “Bọn con đang hẹn hò à?”
“... Cũng... xem như là vậy ạ.”
Cái gì, sao lại gọi là 'xem như'?
Thôi vậy, thằng bé thích thì bà cũng không còn cách nào.
Dì Thẩm hít sâu một hơi: “Nhưng mà, Liệu Liệu à, con cần biết là nhà họ Sơ là đại gia tộc, vô cùng phức tạp, chúng ta không cùng một đẳng cấp với họ đâu.”
Thẩm Liệu gập đầu: “Con biết.”
Dì Thẩm: “Cho nên... nếu như, cô chỉ giả dụ thôi, nếu nó không còn thích con nữa thì người phải gánh chịu đau khổ, cuốn gói ra đi là con đấy.”
Thẩm Liệu khẽ siết cổ tay, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vâng.”
“...” Dì Thẩm cũng không vui với cuộc hôn nhân này cho lắm, “Dù cho sau này có bị chỉ trích, khinh thường, con cũng không quan tâm sao?”
Thường thì khi điều kiện gia đình nhà gái thấp hơn nhà trai, được gia nhập vào giới thượng lưu thì đều được mọi người ganh tị gọi là chim sẻ hóa phượng hoàng.
Tuy nhiên, đổi lại thành nhà trai thì hoàn toàn khác.
Nếu nhà gái quá giàu, nhà trai sẽ bị coi là ở rể, là ăn bám.
Thẩm Liệu càng cúi thấp đầu hơn, nói khẽ: “Không sao đâu ạ.”
“...”
Cậu đã nói đến thế, dì Thẩm cũng không thể khuyên được gì hơn.
-
Dì Thẩm đưa Thẩm Liệu về phòng khách, bà cũng không ngồi xuống, cha mẹ Sơ Tranh liền đứng dậy, thế mà ông Tạ là chủ nhà mà chậm hơn họ cả nửa nhịp.
Đến tận khi dì Thẩm liếc xéo ông Tạ một cái, ông mới nhanh chóng đứng lên.
Thực ra,dì Thẩm vô cùng hài lòng với thái độ của vợ chồng nhà họ Sơ.
Người như bọn họ nếu như muốn khiêm tốn, cũng không cần phải đứng lên như vậy.
Dì Thẩm nhìn mọi người rồi, nhịn nỗi khổ trong lòng nói: “Liệu Liệu đồng ý.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Mẹ Sơ lập tức đưa tay kéo Thẩm Liệu về phía mình, “Cô có thể gọi con là Liệu Liệu như dì con không?”
Ngoại trừ dì Thẩm, Thẩm Liệu chưa từng được ai đối xử thân thiết như vậy cả.
Cậu bối rối gật đầu: “... Vâng.”
“Liệu Liệu, về sau chúng ta chính là người một nhà, con không cần lo lắng quá thế.”
Thẩm Liệu: “...”
Thẩm Liệu thực ra không thể khống chế biểu cảm của bản thân nổi.
“Con cứ ngồi xuống, chúng ta cùng trò chuyện một chút.” Cha Tạ vội nói.
Dì Thẩm trơ mắt nhìn Thẩm Liệu bị kéo về phía mẹ Sơ, cố nhịn xuống, lườm ông chồng ngốc nhà mình, còn đạp ông một phát.
Cha Tạ nhịn đau, cố ngồi cách xa khỏi dì Thẩm.
Mẹ Sơ nhẹ nhàng hỏi han Thẩm Liệu, đều chỉ là một số việc vặt linh tinh trong nhà, không quá liên quan đến mấy chuyện riêng tư.
Trừ dì Thẩm ra, Thẩm Liệu chưa từng được ai quan tâm như vậy.
Điều này cũng khiến cho hắn thả lỏng một chút.
“Liệu Liệu, lễ đính hôn côn thích bày trí như thế nào?” Mẹ Sơ từ trong túi lấy mở ra một cuốn sổ, “Chỗ này có rất nhiều kiểu mẫu khác nhau, con thích cái nào chúng ta sẽ dựa theo đó mà tổ chức.”
Thẩm Liệu: “...”
Dì Thẩm: “...”
Cha Tạ: “...”
Cha Sơ: “...”
Cha Sơ cũng kinh ngạc bởi vì ông cũng không biết mẹ Sơ mang theo cái này từ lúc nào.
“Này... không phải nên dựa theo sở thích của Sơ Tranh sao ạ?” Thẩm Liệu rụt rè nói.
Mẹ Sơ: “Không sao, nếu nó không đồng ý thì chúng ta có thể tổ chức 2 lần, chuyện nhỏ ấy mà.”
Thẩm Liệu: “...”
Mẹ Sơ như sợ hắn thay đổi quyết định nên trong một lần quyết định xong hết mọi việc từ chuẩn bị đến thời gian tổ chức cho lễ đính hôn.
Dì Thẩm: “...”
Chúng tôi còn chưa được thấy mặt nhà gái đâu đấy!
Định xong thời gian đính hôn, vợ chồng Sơ gia cũng lần lượt đứng dậy đi về.
Thẩm Liệu tiễn bọn họ ra về, mẹ Sơ lại kéo cậu sang nói chuyện: “Sơ Tranh nhà cô sức khỏe không được tốt lắm, về sau nhờ con quan tâm nó nhiều hơn nhé, cô nghe quản gia nói, khoảng thời gian nó ốm, canh dưỡng sinh đều do con giám sát việc ăn uống của nó phải không?”
Thẩm Liệu gật đầu.
Thì ra canh mà cô ấy cho mình uống là canh dưỡng sinh.
“Vậy mai cô bảo Sơ Tranh mang cơm hộp cô tự làm cho con nha, cô sẽ làm mấy món ngon cho mấy đứa.”
“Bà xem lại tay nghề nấu ăn của mình đi đã.” Ba Sơ đánh vỡ ảo tưởng của bà.
“Tiểu Tranh cũng không chê tôi.” Mẹ Sơ rất tự tin với đồ ăn mình nấu: “Liệu Liệu cũng sẽ không chê đâu, chỉ có ông hay kén cá chọn canh thôi.”
Ba Sơ: “...”
Trên đường về nhà, cả đoạn đường mẹ Sơ đều vô cùng vui vẻ: “Đứa nhỏ này rất tốt, chỉ mỗi tội không thích trò chuyện lắm, tính cách có vẻ hơi hướng nội.”
“Bà cứ như thế mà đã cho bọn nó đính hôn, hình như hơi qua loa thì phải?”Cả buổi trầm ngâm, lúc này cha Sơ mới thảo luận cùng mẹ Sơ.
Mẹ Sơ: “Tôi hỏi con gái ông rồi, nó chả thích chết đi được, thằng bé đẹp trai như vậy, nếu không sớm đính hôn thì ông nghĩ có thể đến lượt con gái ông chắc?”
“...”
Ai là người suốt ngày gọi con bé là bảo bối?
Bây giờ lại thành con gái của mình ông rồi!
Mà sao lại không đến lượt con gái ông chứ?
Con gái ông dù gì cũng tuyệt đôi đứng top đầu đấy, sao mà không tán nổi một thằng đàn ông c hứ?
Tuy mẹ Sơ nói vậy, chứ thực ra bảo bối đã thích rồi thì phải bắt về thôi.
Người ta không thích?
Không thích thì đi giải quyết thôi.
Cùng lắm tốn ít tiền, phí chút sức đi giải quyết thôi.
Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện bảo bối nhà mình được vui vẻ chứ.
-
Nhà họ Tạ.
Sau khi trò chuyện cùng dì Thẩm vài câu, Thẩm Liệu đi về phòng mình.
Thẩm Liệu vừa bước vào phòng, Tạ Mục liền vội vàng đi xuống tầng, “Cha mẹ cho Thẩm Liệu đi ở rể thật sao?”
“Cũng không phải ý của cha mẹ.” Cha Tạ thấy lời Tạ Mục hơi sai sai, liền sửa lại, “Đây là ý muốn của Thẩm Liệu.”
“Xong hai người cũng tán thành luôn?”
Cha Tạ: “Người trong cuộc đều đồng ý cả rồi, sao chúng ta phải ngăn cản.”
Thực sự hai người bọn họ cũng không phải cha mẹ của Thẩm Liệu.
Hiện tại, Thẩm Liệu cũng đã trưởng thành, có thể tự quyết định tương lai bản thân rồi.
Bọn họ có thể khuyên bảo chứ không thể quyết định thay cậu được.
Tạ Mục: “Sao nó dám làm thế!”
Cha Tạ không hiểu nổi: “Cái gì mà dám với không dám? Sao tự nhiên con kích động thế?”
“...”
Dù gì vẫn đang ở trước mặt cha mẹ, Tạ Mục bèn cố nuốt mấy lời không dễ nghe xuống.
Hắn cố nén cơn giận: “Nó bao nhiêu tuổi mà đã đòi kết hôn, không cần học hành nữa sao?”
“Đính hôn thôi mà.” Dì Thẩm nói: “Cũng không phải lấy nhau luôn, ảnh hưởng gì đâu?”
Cha Tạ cũng phụ họa theo: “Đúng đúng, chỉ là đính hôn thôi mà.”
Tạ Mục: “...”
Cha Tạ và dì Thẩm cũng đều đồng ý, hắn cũng chẳng thể làm gì hơn.
“Thôi, không nói chuyện cùng ba mẹ nữa.”
“Hầy, thằng bé này.” Dì Thẩm nhíu mày: “Nó sao vậy?”
Cha Tạ cũng đâu có hiểu, đành nói bừa: “Mấy thằng nhóc đến tuổi dậy thì, phản nghịch, phản nghịch hết rồi.”
“...”
-
Tạ Mục nén giận về phòng.
Thẩm Liệu mà cùng cô ả kia đính hôn... Không chừng sẽ rời khỏi nhà họ Tạ.
Ăn chùa ở đậu nhà hắn nhiều năm như vậy, giờ muốn đi là đi à?
Sao có thể dễ dàng thế được.
Tạ Mục càng nghĩ lại càng khó ở, cuối cùng giận đến mức tự kỉ luôn.
Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại giận như thế nữa.
=================
12.06.2021