Edit: Nhu - @Biends
Beta: Sa Nhi
==================
Hơn nửa đêm, Tạ Mục đi gõ cửa phòng Thẩm Liệu.
Thẩm Liệu đang ngủ, nghe thấy tiếng đập cửa phải mãi mới tỉnh ngủ ra mở cửa.
Bên ngoài hành lang không bật đèn, cả người Tạ Mục chìm trong bóng tối, Thẩm Liệu hơi lùi về sau, “Sao vậy?”
Tạ Mục: “Anh nghĩ đính hôn xong là có thể yên tâm rời khỏi Tạ gia chắc?”
Thẩm Liệu: “...”
Thẩm Liệu muốn đóng cửa lại: “Tôi muốn ngủ.”
Tạ Mục dùng tay chặn cửa: “Tốt nhất là anh đi tìm bố mẹ tôi nói không muốn ngay đi.”
Thẩm Liệu ngẩng đầu, nương theo ánh sáng leo lắt đối diện với tầm mắt Tạ Mục, “Tạ Mục, đây là chuyện của tôi.”
Tạ Mục đáp lại lạnh tanh: “Dựa vào cái gì mà mày ăn chùa ở đậu nhà tao bao nhiêu năm mà muốn đi là đi hả?”
Thẩm Liệu: “Những gì tôi tiêu đều đã nhớ kĩ, sau này tôi sẽ trả lại cho dì.”
Tạ Mục túm lấy cổ áo Thẩm Liệu, “Anh đừng có mơ sẽ cứ như vậy là rời được khỏi nhà họ Tạ.”
Thẩm Liệu đi rồi, hắn biết tìm ai xả stress bây giờ.
Dựa vào cái gì mà hắn lại trèo được lên đại gia tộc như nhà họ Sơ.
Tạ Mục càng nghĩ càng điên tiết, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
“Mục Mục, muộn thế này rồi con còn nói gì với Liệu Liệu thế?” Dì Thẩm mặc áo ngủ đi tới, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.
Tạ Mục lập tức trở mặt, tỏ vẻ anh em thân thiết quàng vai bá cổ với Thẩm Liệu, “Con tìm Thẩm Liệu nói chuyện chút thôi.”
Dì Thẩm nhíu mày, liếc hắn vài cái, “Đêm hôm khuya khoắt nói cái gì mà nói? Chuyện gì mà không để mai nói được?”
Hiển nhiên Tạ Mục hơi sợ mẹ mình, sợ dì Thẩm hỏi sâu hơn bèn lập tức đáp: “Vâng vâng, mai nói tiếp, con về ngủ trước đây.”
Nói xong, Tạ Mục liên buông Thẩm Liệu ra về phòng mình.
“Liệu Liệu, con cũng đi ngủ sớm đi.” Dì Thẩm dặn dò xong cũng đi về.
“Vâng, dì ngủ ngon ạ.”
Thẩm Liệu khép cửa phòng, nằm lại trên giường.
Xoay đi xoay lại mấy lượt cũng không ngủ nổi, cậu ngồi dậy, mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Lúc cậu đi ngủ vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Sơ Tranh.
Lúc này mở ra mới phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.
[ Sơ Tranh: Đừng để ý tới bọn họ, anh cứ tùy tiện nói chuyện là được.]
Thời gian gửi là 1 tiếng trước.
Đối với cái từ “tùy tiện nói chuyện” này, Thẩm Liệu có hơi bị ám ảnh tâm lý.
Chuyện lớn thế này mà có thể tùy tiện được ư?
Thẩm Liệu gõ vài chữ.
[Thẩm Liệu: Bố mẹ em noi chúng ta đính hôn...]
Thẩm Liệu thấy không ổn lắm, một giây sau đã thu hồi.
Cậu còn chưa tìm được từ ngữ thích hợp thì ava kia đã đột nhiên biến thành “đang nhập tin nhắn“.
Nhịp tim Thẩm Liệu bất chợt đập thình thịch.
Cô vẫn chưa ngủ sao?
Cô đã thấy tin nhắn vừa rồi chưa?
Một giây sau, điện thoại 'tinh' lên một tiếng.
[Sơ Tranh: Em biết chuyện đính hôn rồi, cũng không có ý kiến gì.]
Thẩm Liệu đập đầu vào gối, xấu hổ chết mất.
Quả nhiên cô nhìn thấy rồi.
Mặc dù cậu đã đồng ý đính hôn, thế nhưng còn hỏi cô như vậy, Thẩm Liệu vẫn hơi xấu hổ.
[Thẩm Liệu: Như thế có nhanh quá không?]
[Sơ Tranh: Anh không muốn?]
Không chút suy nghĩ, hai chữ “không phải” đã được đánh ra.
[Thẩm Liệu: Không phải.]
[Thẩm Liệu: Chỉ là... anh cảm thấy quá nhanh.]
[Sơ Tranh: Đấy không phải không đồng ý à?]
[Thẩm Liệu:... ]
[Thẩm Liệu: Anh cảm thấy nhanh và không đồng ý là hai chuyện khác nhau.]
Thẩm Liệu muốn phân biệt rạch ròi hai chuyện này nhưng Sơ Tranh cứ nhất quyết không chịu nghe.
Cuối cùng, Thẩm Liệu bất lực thỏa hiệp, gõ chữ.
[Thẩm Liệu: Coi như anh chưa nói gì đi.]
[Sơ Tranh: Ừ.]
Sơ Tranh chỉ đợi cậu nói câu này.
Dù gì ván cũng đã đóng thuyền, sao có thể đổi ý được chứ.
[Sơ Tranh: Sao anh vẫn chưa đi ngủ.]
[Thẩm Liệu: Nãy ngủ một giấc rồi, anh mới tỉnh.]
Thẩm Liệu ngoan ngoãn báo cáo.
[Sơ Tranh: Giờ có mệt không?]
[Thẩm Liệu: Không buồn ngủ lắm.]
[Sơ Tranh: Tiện gọi video không?]
[Thẩm Liệu:... ]
Thẩm Liệu ngồi xuống, vuốt lại ga gường mới bị làm lộn xộn. Xong xuôi mọi thứ, cậu mới nhận cuộc gọi video của Sơ Tranh.
Thẩm Liệu chỉ bật đèn bàn ở đầu giường, ánh sáng yếu ớt bao phủ toàn thân cậu.
Đồ ngủ của cậu có nhăn một chút, cổ áo hơi mở, chỉ có thể nhìn thấy.
Sơ Tranh đang ngồi trên sofa, tựa lưng, nhìn thẳng vào ống kính.
Thẩm Liệu không quen nhìn thẳng vào người khác cho nên lúc gọi ánh mắt không có tiêu cự, cứ nhìn về một khoảng xa xăm.
“Anh vẫn ở Tạ gia à?”
“Ừ.”
“Sau khi đính hôn, anh có thể sống cùng em.”
Thẩm Liệu: “...”
Thẩm Liệu có chút khó xử.
Thế này thì quá nhanh rồi.
Sơ Tranh nói tiếp: “Yên tâm, Quản gia sẽ chuẩn bị cho anh một phòng mới.”
Thẩm Liệu lúng túng không lên tiếng.
Sơ Tranh cũng không nói chuyện nữa, đổi chủ đề: “Nay Tạ Mục có làm phiền anh không?”
Thẩm Liệu nghĩ lại, hình như là không có, bèn lắc đầu.
Thẩm Liệu không muốn nói về Tạ Mục liền chủ động hỏi cô: “Sao em còn chưa ngủ?” Mẹ cô còn bảo sức khỏe của cô không được tốt lắm nữa.
Sơ Tranh: “Đang bận chút việc nên mới muộn như vậy.”
Thẩm Liệu: “Ồ...”
Mỗi lần Thẩm Liệu mốn hỏi việc gì lại đều nghĩ mình không nên hỏi kĩ như vậy.
Sơ Tranh nói được với Thẩm Liệu mấy câu đã bị Quản gia chạy tới kêu cô đi ngủ.
Sơ Tranh đành tắt đèn hòng vờ vịt qua mắt Quản gia.
“Em đi ngủ đi.” Thẩm Liệu sợ thức đêm không tốt cho sức khỏe của cô.
“Anh buồn ngủ à?”
“Không, anh lo em...”
“Không sao, trưa em đã ngủ nhiều rồi. Quản gia nghĩ nhiều mà thôi.”
Sơ Tranh tắt đèn, xung quanh đều đã tối đen, Thẩm Liệu không thấy rõ hết cảnh vật xung quanh.
Cậu cảm giác ống kính hơi chuyển động, còn có tiếng sột soạt rất khẽ.
“Cô nói sức khỏe em không được tốt, phải tĩnh dưỡng cho khỏe.”
“Em rất khỏe.”
Điện thoại được cố định lại, hướng về phía tủ quần áo.
Rèm cửa không buông xuống, ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, soi sáng một góc phòng.
Thẩm Liệu thấy Sơ Tranh mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ngủ, rồi cởi luôn quần áo trên người xuống.
“Em làm gì vậy!!!” Giọng Thẩm Liệu hoảng loạn bối rối.
“Thay quần áo.” Sơ Tranh bình thản nói, “Nhẽ anh đi ngủ không thay đồ sao?”
Thẩm Liệu: “...”
Ai lại thay quần áo trước mặt người khác chứ!
Thẩm Liệu không dám nhìn, úp điện thoại xuống.
Dù sao ánh trăng cũng quá yếu cũng chỉ thấy bóng dáng mờ ảo mà thôi.
Xác định Sơ Tranh đã thay đồ xong, Thẩm Liệu mới cầm điện thoại lên.
“Sáng mai em tới đón anh.” Sơ Tranh dựa vào đầu giường, “Anh đưa địa chỉ đi.”
“Đón anh?”
“Mẹ em không nói cho anh à?”
Hình như trước khi rời đi me Sơ có nói muốn ăn chung một bữa thì phải?
“Nói rồi.”
“Anh không muốn đi à?”
Quả thực, Thẩm Liệu không muốn đi lắm, hắn không biết nên ở chung với nhà họ Sơ như thế nào.
Nhưng mà, không đi cũng không được, người lớn đã có lời mời, nếu không đi thì không được lễ phép lắm.
“Không. Anh chỉ hơi căng thẳng thôi.”
“Căng thẳng cái gì, không phải có em ở đây rồi à?”
“... Ừ.” Có lẽ nhờ câu 'em ở đây' đã thành công tiếp cho cậu thêm động lực.
===========
15.06.2021