Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2603: Chương 2603: Tinh Hỏa Liệu Nguyên (2)




Edit: Assy

Beta: Sa Nhi

============

Thẩm Liệu: “Ngài... biết tôi sao?”

Vì sao ông lại biết hắn họ Thẩm?

Quản gia: “Tiểu thư chuyển tới bên này, tôi đã tìm hiểu tất cả những người ở gần một chút, có chỗ nào mạo phạm xin Thẩm thiếu gia thông cảm.”

“Không cần gọi tôi như vậy, gọi tôi là Thẩm Liệu là được rồi.” Thẩm Liệu cũng hiểu tật xấu này của mấy kẻ có tiền.

Quản gia gật đầu, nhưng vẫn mở miệng gọi Thẩm thiếu gia.

Thẩm Liệu cũng không nài ép, nói mấy câu với quản gia, nhưng người bên cạnh vẫn không mở miệng, cho nên tới trường học rồi hắn vẫn không biết tên cô.

Xe đã đi được một lúc, Thẩm Liệu cảm thấy kiến trúc bên ngoài không đúng lắm.

“Cái này hình như không phải đường tới trường?”

“Con đường này cách trường học gần hơn.” Quản gia nói: “Trước kia Thẩm thiếu gia không phải đều đi đường này sao?”

“... Không phải.”

Quản gia: “Vậy à? Chúng tôi vừa chuyển tới bên này nên không quen đường, lái xe cứ đi theo đường ngắn nhất thôi.”

Thẩm Liệu không biết còn có một con đường như vậy.

Ở thành phố này nhiều năm như vậy, thật ra chỗ hắn đã đi qua cũng không nhiều nhặn gì.

Đường này quả là gần hơn, chưa gì Thẩm Liệu đã thấy trường học.

“Thẩm thiếu gia, đưa ngài đến đây thôi. Tiểu thư của chúng tôi còn phải đi làm chút thủ tục nhập học.”

“Được... được.” Xe dừng ở chỗ rất vắng vẻ, không có người nào, rất đúng ý Thẩm Liệu.

Hắn vội vàng xuống xe, lại quay về phía cửa xe hơi cúi đầu, “Rửa sạch hộp cơm tôi sẽ trả lại cho cô, cám ơn cô đã đưa tôi đến trường.”

Thiếu nữ 'Ừ' một tiếng, cửa xe đóng lại, chậm rãi lái đi.

Thẩm Liệu quay người chuẩn bị đi tới trường, còn chưa được mấy bước, chiếc xe kia lại quay lại, dừng bên cạnh hắn.

Cửa sổ xe hạ xuống, cô gái ngồi bên trong, lãnh đạm hỏi: “Số điện thoại của anh là gì?”

“Tôi... Tôi không có.”

“...”

Thẩm Liệu phảng phất nhìn ra 'Thời đại nào rồi còn, ai mà không có điện thoại' từ trên gương mặt cô.

Cô gái lục trong túi xách ra giấy bút, viết một dãy số, “Số điện thoại của tôi.”

Thẩm Liệu không nhận, nghi ngờ hỏi: “Vì sao lại đưa tôi cái này?”

“Anh không có cách phương thức liên lạc với tôi, rửa xong thì trả thế nào?”

Thẩm Liệu: “...” Tôi biết cô ở ngay bên cạnh mà.

“Cầm đi.”

“...”

Thẩm Liệu theo bản năng nhận lấy.

Cửa sổ xe đóng lại, xe một lần nữa rời đi, lần này không quay lại nữa.

Đợi đi được một đoạn, quản gia mới thu hồi ánh mắt.

“Tiểu thư, vị Thẩm thiếu gia có chỗ nào lọt vào mắt cô vậy?” Đưa cả bữa sáng, còn đưa người ta đi học.

Sơ Tranh lạnh lùng, “Ông nhiều chuyện thế, không bằng đổi nghề đi?”

Quản gia: “Không được, tôi thích vị trí này hơn, mà tiểu thư còn cần tôi chăm sóc nữa đó.”

-

Thẩm Liệu cầm tờ giấy kia đến phòng học, cậu lại phát hiện Tạ Mục còn chưa tới.

Con đường kia quả nhiên gần hơn sao?

Thẩm Liệu thả cặp sách của Tạ Mục lên vị trí của hắn, đột nhiên nhớ ra cậu đã không mang cặp sách của chính mình.

“A, tiểu thư đồng lại giúp thiếu gia cầm cặp sách à?” Một nam sinh trước mặt trêu chọc.

Thẩm Liệu không muốn phản ứng lại, xoay người rời đi.

Nam sinh không được để ý bèn túm lấy Thẩm Liệu, “Ông đang nói chuyện với mày, thái độ của mày kiểu gì đấy?”

Thẩm Liệu bị nam sinh lôi kéo ấn trên bàn, tư thế chật vật, mặt cọ với góc bàn ra một vết rách.

Nhưng học sinh trong phòng lúc này không ai dám nói giúp cậu.

Chỉ có mấy nữ sinh vào cửa không nhìn được nữa nói, “La Hồng Viễn, cậu đừng có được quá đáng.”

“Câm miệng!” La Hồng Viễn hét to.

Mấy nữ sinh bị hét không dám nói nữa, vội vàng trở lại chỗ mình ngồi.

“Tạ Mục tới.” Ngoài hành lang không biết ai kêu một tiếng.

Lúc này La Hồng Viễn mới buông Thẩm Liệu ra, xoay người sang chỗ khác, coi như không có chuyện gì phát sinh.

Tạ Mục và đám bạn của hắn cùng vào cửa.

“Oa, anh Mục, tiểu thư đồng hôm nay nhanh nhẹn ghê nha.”

Tạ Mục vốn cho rằng Thẩm Liệu còn chưa tới, không ngờ cậu đã lại ngồi trong phòng học, tâm tình lập tức khó chịu.

Hắn đi thế nào mà nhanh vậy?

Tạ Mục soi soi Thẩm Liệu, đương nhiên cũng trông thấy vết rách còn nhỏ máu trên mặt hắn.

Tạ Mục đi đến bên bàn Thẩm Liệu, cất giọng ra lệnh: “Đi mua cho tôi ít đồ.”

Thẩm Liệu: “Sắp lên lớp...”

Tạ Mục không kiên nhẫn: “Với thành tích đó của anh, lên lớp hay không cũng thế, nhanh lên đi.”

Thẩm Liệu đứng dậy rời khỏi phòng học.

Chờ cậu mua đồ trở về, đã lên lớp được năm phút rồi.

“Thẩm Liệu, cậu lại tới muộn!” Thầy giáo nhíu mày nhìn hắn, gương mặt không thích rõ ràng.

Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, không ai đứng ra chứng minh là cậu đã tới từ trước rồi.

Tạ Mục lần nào cũng xem giờ ra cửa, dù có đi sớm một chút, thì trên đường cũng sẽ cố ý lề mề để Thẩm Liệu bị đến trễ.

Thầy giáo chỉ ra bên ngoài, “Ra ngoài đứng.”

Thẩm Liệu trầm mặc trở về vị trí của mình, cầm sách chuẩn bị đi ra ngoài phòng học.

Cốc cốc ——

Cửa trước bị gõ mấy tiếng, tiếp theo một người tiến vào.

Trong phòng học lập tức rối loạn.

“Đây là ai vậy?”

“Xinh thế!”

“Là học sinh trường mình à?”

Thầy giáo hỏi: “Em tìm ai?”

“Sơ Tranh.”

Thầy giáo kinh ngạc “Không phải nói thứ hai mới đến sao? Sao hôm nay đã đến rồi?”

“Có vấn đề gì không?”

Thầy giáo vội vàng lắc đầu: “Không có không có, vậy em có muốn tự giới thiệu mình không?”

“Không cần thiết.”

“... Được rồi, vậy em muốn ngồi chỗ nào?”

Học sinh phía dưới bàn tán ầm ĩ.

“Là học sinh chuyển trường à?”

“Tớ không nghe nói có học sinh chuyển trường.”

“Mỹ nữ, ngồi chỗ tôi này!” Có người giơ tay, “Chỗ của tôi còn trống.”

“Yên tĩnh!” Thầy giáo đột nhiên quát lớn một tiếng, quay đầu lại nói với Sơ Tranh nói: “Em chọn chỗ nào cũng được, thầy sẽ sắp xếp cho em.”

Đám người: “...”

Mọi người phát hiện ra có gì không thích hợp.

Ý này là cô muốn chọn chỗ người khác đang ngồi cũng phải sắp xếp cho cô sao?

Sơ Tranh đảo mắt qua thầy giáo, Thẩm Liệu đứng đấy, rất dễ dàng đối đầu với tầm mắt của cô.

Sơ Tranh mang theo cặp sách đi theo lối nhỏ xuống, Thẩm Liệu cầm sách hơi nắm chặt.

Nhưng cuối cùng cô dừng ở vị trí trống phía sau Tạ Mục, quay người, ngồi xuống.

Tạ Mục quay đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt càn rỡ, cũng không biết có ý gì, đánh giá xong lại quay đầu lại.

“Khụ khụ khụ...” Thầy giáo ra hiệu mọi người im lặng, “Bạn học Sơ Tranh là học sinh chuyển trường, mọi người phải ở chung thật tốt, không nên gây mâu thuẫn.”

Tiếng nghị luận dần dần nhỏ lại, ánh mắt mọi người nhìn Sơ Tranh lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Người này có lai lịch gì?

Sao thái độ của thầy giáo lại kỳ lạ như vậy?

“Thẩm Liệu, cậu còn đứng lấy làm gì?” Thầy giáo chuẩn bị lên lớp, thấy Thẩm Liệu đứng đấy, lại quát lớn một tiếng.

Thẩm Liệu cầm sách ra khỏi phòng học.

Ngồi cùng bàn với Sơ Tranh là một nữ sinh đeo kính, trên mặt chất một chồng sách cao, đủ loại bài tập và sách tham khảo, nhìn qua có vẻ là một học bá.

“Xin chào.” Học bá phát giác được ánh mắt Sơ Tranh, chủ động chào hỏi, rất hữu nghị, “Tôi là Đỗ Nhược.”

“Sao cậu ấy phải ra ngoài?” Sơ Tranh ra hiệu Thẩm Liệu vừa ra khỏi phòng học.

Đỗ Nhược hạ giọng, “Đến muộn.”

Đến muộn?

Bằng vào thời gian cô đưa hắn tới trường, cho dù hắn có đi với tốc độ của ốc sên thì cũng không thể tới trễ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.