Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2604: Chương 2604: Tinh Hỏa Liệu Nguyên (3)




Edit: Assy

Beta: Sa Nhi

===========

“Thật ra cậu ấy cũng không tới trễ.” Đỗ Nhược thò lại gần, “Chính là...”

Đỗ Nhược ra hiệu về bàn phía trước cho Sơ Tranh.

“Cậu ta sai Thẩm Liệu đi mua đồ, lúc Thẩm Liệu về thì đã bắt đầu giờ lên lớp.”

“Vậy à.”

“Ừ ừ.” Đỗ Nhược đại khái là thấy Sơ Tranh không có biểu hiện lạnh lùng kiêu ngạo như bề ngoài nên cũng thả lỏng một chút.

“Vậy vết thương trên mặt cậu ta là làm sao?”

“Cái kia a... Hình như là vì Phương Dực.”

“Phương Dực?”

“Là đồng chí kia.” Đỗ Nhược chỉ cho Sơ Tranh.

Trong vòng một tiết học, Đỗ Nhược đã phổ cập cho Sơ Tranh về quan hệ đẳng cấp trong lớp bọn họ.

Tạ Mục là tiểu bá vương ở vị trí Center, đừng nói trong khối bọn họ, mà toàn bộ trường học cũng không có mấy người dám trêu chọc đến hắn.

Sau đó là Phương Dực.

Phương Dực và Tạ Mục không hợp nhau, nhưng con hàng này không chơi lại Tạ Mục, chỉ có thể đứng khuất thứ hai.

“Dù sao không thể đắc tội đến Tạ Mục và Phương Dực.” Cuối cùng Đỗ Nhược tổng kết một câu.

Sơ Tranh lấy sách trong cặp ra, lật đến chỗ giáo viên đang giảng, “Về sau sẽ có thêm một người nữa.”

Đỗ Nhược: “???”

“Tôi.”

Đỗ Nhược: “...”

Kỳ thật chỉ bằng khí thế dọa người này của Sơ Tranh, Đỗ Nhược tin tưởng.

Hết tiết thứ nhất, có lẽ là thần sắc Sơ Tranh quá lạnh, lại thêm Tạ Mục ở phía trước nên cũng không ai dám xúm lại.

Đỗ Nhược liền trở thành nguồn tin tức được săn đón.

Nhưng Đỗ Nhược cũng không biết nhiều, thành ra cũng chẳng nói được gì rõ ràng.

Sơ Tranh còn tưởng Đỗ Nhược là một học bá, đợi tới tiết thứ hai, trông thấy điểm số đỏ chót đội sổ kia được phát, Sơ Tranh không khỏi trầm mặc.

Đỗ Nhược ngược lại là thái độ 'quen rồi, em chịu thoy'.

-

Tiết học sáng kết thúc, Tạ Mục ngủ gục trên bàn cho tới trưa mới tỉnh lại, duỗi người trong tiếng ồn ào.

Hắn đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, “Bạn học mới, ăn một bữa cơm nhé?”

Tạ Mục vừa nói chuyện với Sơ Tranh, trong phòng học đột nhiên an tĩnh lại, mấy nữ sinh chọc chọc bạn mình, ra hiệu cho mọi người mau nhìn.

Các nam sinh thì tuyệt vọng, giống như đã bị cướp mất thứ mình muốn vậy.

“Không cần thiết.”

“Không cần thiết?” Tạ Mục đặt khuỷu tay lên bàn Sơ Tranh, “Bạn học, tôi cảm thấy rất cần thiết đó, mọi người sau này còn học cùng nhau hai năm nữa không phải sao.”

Sơ Tranh lấy ra một tấm danh thiếp, đặt trước mặt Tạ Mục, “Gọi theo số điện thoại này để hẹn trước.”

Tạ Mục: “...”

Đám người: “...” Lùm mía!! Tạ Mục mà bị từ chối á.

Sơ Tranh nhanh chóng xách cặp sách rời đi.

Bị người khác làm mất mặt, còn ngay trước mặt như thế nhiều bạn học như vậy, sắc mặt Tạ Mục trong nháy mắt đã đen sì, đột nhiên liếc nhìn bốn phía, “Nhìn cái gì?”

Học sinh trong phòng lập tức giải tán, lúc này không ai dám động vào thùng thuốc nổ.

“Học sinh mới kia mạnh mẽ quá đi!”

“Cậu ấy có lai lịch gì thế? Tạ Mục mà cũng dám đắc tội... Thế không ổn đâu.”

“Lúc cậu ấy mới bước vào phòng, con mẹ nó, tôi còn tưởng là giáo viên chủ nhiệm tới! Má ơi, trông thấy cậu ấy đã cảm thấy lạnh rồi.”

“Đỗ Nhược, Đỗ Nhược, cậu chờ một chút.” Đỗ Nhược bị người khác đuổi kịp, “Cậu không nói với học sinh mới là không thể đắc tội Tạ Mục à?”

Tạ Mục này mặc dù không hay so đo với nữ sinh.

Nhưng nếu nữ sinh không nể mặt hắn, vậy hắn cũng sẽ không lịch sự nữa.

Dù sao cũng là một kẻ rất biết chơi bời.

Đỗ Nhược: “Nói rồi, sao lại không nói.”

“Thế sao cậu ấy lại trả lời như vậy?”

“...” Đỗ Nhược xuất ra khí chất học bá của bản thân “Tớ cảm thấy gia cảnh cậu ấy còn lợi hại hơn cả Tạ Mục.”

“Sao cậu biết?”

“Ầy, đoán thế thôi.” Đỗ Nhược vội vàng chuồn.

-

Chuyện học sinh chuyển trường rất nhanh đã truyền khắp trường.

Mà ngay ngày đầu tiên học sinh chuyển trường đã xung đột với Tạ Mục, lại càng khiến mọi người chú ý.

Đương nhiên Sơ Tranh cứng rắn như vậy cũng có được một nhóm người ủng hộ.

Tạ Mục ngang ngược vô lý, bọn họ chịu vị đại thiếu gia này đủ lắm rồi, nhưng lại không dám chống lại.

Hiện tại có người cứng rắn, bọn họ giống như xả được cơn giận.

Câu nói 'Gọi số điện thoại này hẹn trước' của Sơ Tranh cũng được lưu truyền rất rộng.

Buổi chiều lên lớp, Sơ Tranh bước vào cửa ngay lúc chuông báo, lớp học đang hò hét ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại.

Tạ Mục không ngồi ở đó, Thẩm Liệu thì có, đang nằm sấp trên bàn, không biết có phải đang ngủ không.

Sơ Tranh nhét cặp sách vào ngăn bàn “Tiết gì vậy?”

“Anh văn.” Đỗ Nhược lật trang bìa sách giáo khoa cho cô xem, còn tiện thể rút ra một tờ thời khoá biểu, “Cho cậu một tờ thời khoá biểu nè.”

Thành tích của Đỗ Nhược thật có lỗi với số sách trên bàn cô, những chữ viết lại không tệ.

“Cảm ơn.”

Đỗ Nhược thụ sủng nhược kinh liếc nhìn cô một cái.

Cậu ấy vậy mà lại nói cảm ơn!

Cô còn tưởng rằng với loại đại lão cao lãnh này, hai chữ cảm ơn viết thế nào cũng không biết mới đúng.

Sơ Tranh cũng không biết Đỗ Nhược đang ảo cái gì, chỉ lật sách ra, lại quay đầu sang nhìn Thẩm Liệu.

Thẩm Liệu vẫn nằm sấp trên bàn như cũ, giáo viên bước vào phòng học cũng không làm hắn ngẩng đầu.

Sơ Tranh nhìn về phía sau nhiều lần, Đỗ Nhược không nhịn được hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”

“Thẩm Liệu sao vậy?”

“Thẩm Liệu?” Đỗ Nhược cũng nhìn ra sau một chút, “A, giữa trưa hình như tớ trông thấy hắn bị Tạ Mục gọi vào khu dạy học cũ bên kia, trở về thì đã như vậy.”

“Tạ Mục đâu?”

“Không biết nữa.” Đỗ Nhược nhún vai.

Trong lớp các nữ sinh rõ ràng đều không ưa Tạ Mục cho lắm... Cho dù thằng cu này cũng rất đẹp trai.

Khiến các nữ sinh không chú ý tới nhan sắc, đồng lòng không thích một người, vậy cũng có thể thấy được phần nào về tính cách của kẻ này ác liệt đến đâu.

-

Phương Dực không hứng thú với học sinh mới, lúc tan học chỉ cùng đồng bạn xúm lại thảo luận trò chơi.

“Phương Dực.” Đỗ Nhược chuyển đến trước mặt Phương Dực, “Cái này...”

“Không yêu đương.”

Đỗ Nhược: “...”

Đỗ Nhược: “Ai muốn yêu đương với cậu, tôi nói cho cậu biết, bạn ngồi cùng bàn tôi có chuyện tìm cậu.”

Phương Dực mặc dù là tiểu bá vương số hai, bình thường cũng rất hung dữ.

Nhưng hung thì hung, bình thường cũng chỉ là hung trên miệng đối với nữ sinh, chứ chưa từng động thủ với nữ sinh.

Nếu nữ sinh trong lớp có chuyện gì, hắn cũng sẽ ra mặt.

Ở phía nữ sinh, danh tiếng của Phương Dực tốt hơn Tạ Mục nhiều.

“Ngồi cùng bàn cậu?” Phương Dực nhìn về phía chỗ ngồi Đỗ Nhược “Là học sinh mới chuyển trường à?”

“Ừ.”

“Tìm tôi làm gì?”

“... Không biết, cô ấy chờ cậu ở sân thượng.” Đỗ Nhược lui lại về sau: “Tôi đã nói rồi, đi hay không thì tùy cậu.”

Chỉ là truyền lời, Đỗ Nhược lúc ấy đáp ứng ngay.

Nhưng bây giờ ngẫm lại dường như có chỗ nào không đúng.

Chẳng lẽ đại lão ngồi cùng bàn bắt đầu muốn bảo vệ địa vị rồi?

-

Phương Dực vốn không muốn đi, nhưng càng nghĩ lại càng muốn biết học sinh mới tìm mình làm gì.

Cô ta từ chối Tạ Mục, nhưng lại đột nhiên tìm tới mình...

Cho nên Phương Dực lên sân thượng.

Sân thượng rất sạch sẽ, bốn phía xung quanh có rào chắn, nữ sinh đứng trước hàng rào nhìn xuống sân trường.

“Cậu tìm tôi?” Phương Dực nhìn xung quanh “Tìm tôi làm gì?”

Sơ Tranh xoay người, Phương Dực trước đó không có hứng thú nên cũng không nhìn kỹ, lúc này nhìn cẩn thận, hắn phát hiện đám người trong lớp kia không phải nói quá.

Học sinh chuyển trường này thật sự rất đẹp.

Không phải cô ấy muốn tỏ tình với mình chứ?

Chỗ như này rất thích hợp...

Ý nghĩ Phương Dực còn chưa thành hình đã bị Sơ Tranh nghiền nát, “Sáng nay, cậu bắt nạt Thẩm Liệu?”

Phương Dực: “...” Thẩm Liệu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.