Edit: Nhu -
Beta: Sa Nhi
=================
Sơ Tranh không muốn tiếp điện thoại liền thẳng tay nhấn tắt.
Tuy nhiên một lúc sau, tiếng chuông lại réo rắt kêu lên.
Sơ Tranh mở mắt ra, ngồi dậy, mở điện thoại.
Là số lạ, Sơ Tranh nhìn mất vài giây mới bấm gọi lại.
“Alo...” Tín hiệu đầu bên kia rất yếu, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gió vù vù thổi vào.
Sơ Tranh nhướng mày, “Thẩm Liệu?”
“Ừ, tôi đây“. Tiếng ở bên Thẩm Liệu rất bé, xen lẫn cả tiếng gió vi vu khiến âm thanh càng trở nên mơ hồ, “Cô có thể...”
Hình như Thẩm Liệu không biết phải nói gì bèn dừng lại.
Sơ Tranh nhìn đồng hồ, “Sao thế? Muộn thế này sao anh còn ở bên ngoài?”
“Cô... Cô có thể đến đón tôi được không?” Giọng Thẩm Liệu nhanh hơn “Nếu phiền thì thôi, tôi tự nghĩ biện pháp về vậy.”
“Anh ở đâu?”
“Bờ biển thành phố Y.”
Sơ Tranh: “...”
-
“Tiểu thư, hình như là ở đây.”
Quản gia dừng xe lại nhìn ra ngoài.
Từ nơi này nhìn sang, bờ biển không một bóng người.
Sơ Tranh vừa xuống xe đã bị gió tạt vào mặt, nhân lúc quản gia chưa kịp xuống xe cô bèn chỉnh lại tóc.
Bãi biển rất lớn, Sơ Tranh không rõ Thẩm Liệu đang ở chỗ nào, hơn nữa họ cũng đã mất rất nhiều thời gian để chạy xe đến đây.
Quản gia gọi điện cho số điện thoại trong tờ rơi dán trên lan can để hỏi thăm, thì được biết nơi này chỉ có hai buồng điện thoại công cộng.
Một cái ở bên ngoài, gần bãi gửi xe.
Một cái ở tận bên trong bãi biển.
Sơ Tranh và quản gia tách ra tìm kiếm, cô đi vào phía trong bãi cát tìm.
Điện thoại công cộng được phát hiện đứng trơ trọi trên bãi biển, bên cạnh nó còn có một bóng người đen thui.
Sơ Tranh vội bước nhanh hơn, “Thẩm Liệu?”
Cái bóng kia khẽ động, ngẩng đầu.
Sơ Tranh cũng không nói chuyện, lập tức kéo cậu đứng dậy.
Thẩm Liệu đã ngồi xổm quá lâu, hai chân tê cứng bèn ngã nhào vào lòng Sơ Tranh.
“Có thể đi được không?”
“Chân hơi tê... Đợi một lúc nữa chắc sẽ đi được...”
Cả người Thẩm Liệu bị bế lên, cánh tay cậu theo bản năng vội ôm vật an toàn gần nhất.
Cậu kinh ngạc nhìn Sơ Tranh, “Tôi có thể tự đi mà, cô thả tôi xuống.”
“Đừng động.” Sơ Tranh hung dữ liếc một cái, ôm cậu ra ngoài.
Sơ Tranh lúc này mới nhận ra thân thể này đúng là có vấn đề. Tiên Hiệp Hay
Quản gia vừa hay đi ngang qua đây, nhìn thấy Sơ Tranh ôm người về đã vội muốn đón lấy người từ tay cô.
Sơ Tranh cũng chẳng muốn thể hiện chút nào, lập tức để quản gia đỡ cậu lên xe.
Sơ Tranh từ từ chống vào xe, bước lên.
Thấy vẻ mặt Sơ Tranh vẫn bình thường, như không có vấn đề gì, quản gia mới hơi yên tâm một chút.
Trong xe đã chuẩn bị đầy đủ nước nóng và quần áo, Thẩm Liệu được quản gia phục vụ xong thì được Sơ Tranh rót cho một cốc nước ấm.
Thẩm Liệu bưng lấy cốc nước uống mấy ngụm, thân thể cũng dần ấm lại.
“Nãy sao không tìm một chỗ tránh gió?” Ban đêm, nhiệt độ ở bờ biển hạ thấp, gió còn thổi mạnh như vậy.
“Sợ cô không tìm được...”
Sơ Tranh đang cầm quần áo cho cậu chợt khựng lại, “Yên tâm, cho dù anh ở bất cứ đâu, tôi cũng sẽ tìm được.”
Thẩm Liệu không khỏi kinh ngạc, không biết Sơ Tranh có ý gì.
Sơ Tranh không định giải thích, cậu cũng không dám hỏi nhiều, chỉ biết siết chặt lấy ly nước, nói nhỏ, “Cảm ơn vì đã đến đón tôi.”
Sơ Tranh cảm thấy mình vẫn nên giải thích một câu, “Cuộc gọi đầu tiên của anh đúng lúc tôi đang ngủ nên mới không bắt máy.”
“... Ừ.”
Cậu không đem theo điện thoại, trên người cũng chỉ còn hai tệ, không biết nên gọi cho ai.
Lúc sau, không hiểu sao trong đầu cậu hiện lên một dãy số, lúc hoàn hồn thì đã thấy mình gọi điện rồi.
Ở cuộc gọi đầu tiên, thật ra cậu cũng không muốn gọi.
Thế nhưng trong đầu cậu như vang lên tiếng nói thúc dục, thế là bèn gọi một lần nữa.
Dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng...
Nếu như cô không bắt máy thì đây cũng là số phận của mình rồi.
Mang cho người ta thêm phiền phức như thế, cậu lấy tư cách gì để nói chứ.
Tuy nhiên, cậu cũng không ngờ cô lại sẽ đến.
Trong khoảnh khắc cô xuất hiện, gọi tên mình, cậu cứ ngỡ mình đang mơ.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta về luôn sao?”
Sơ Tranh nhìn đồng hồ, “Tìm một chỗ nghỉ đã, sáng mai hẵng về.”
“Vâng.”
Sơ Tranh vươn tay kéo người sang, Thẩm Liệu không đề phòng liền ngã vào lòng cô.
Thẩm Liệu muốn ngồi dậy nhưng lại bị Sơ Tranh kéo xuống.
“Ngoan, nghỉ ngơi một lát đi.” Sơ Tranh xoa đầu cậu, nhẹ nhàng dỗ, “Đừng cử động nữa.”
Thẩm Liệu: “...”
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến cậu cảm thấy hơi mệt, cơ thể như nhũn ra.
Thẩm Liệu nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Từ chầm chậm lại đến kịch liệt liên hồi, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vành tai cũng dần đỏ ửng lên.
Xe chậm rãi chuyển hướng đi ra khỏi bãi đỗ xe. Cùng lúc bọn họ ra ngoài, cũng có 1 chiếc xe tiến vào lướt qua bọn họ.
-
Thẩm Liệu ngay cả chứng minh thư cũng không mang nên không thể thuê riêng một phòng. Nhưng dù sao phòng cô thuê cũng có 2 gian, vấn đề cũng được giải quyết.
Sơ Tranh mang Thẩm Liệu lên trên tầng để cậu đi tắm trước.
Chờ cậu tắm xong, quản gia đã bưng ra cả một bàn đồ ăn.
Quản gia đặt đồ trong tay xuống, hơi cúi người, “Thẩm thiếu gia, ngài có thấy nơi nào không ổn không?”
“Không có...” Thẩm Liệu đang mặc áo choàng tắm của khách sạn, từ từ bước đến, “Tôi cảm thấy đã khỏe.”
“Vậy ngài ăn chút gì trước đi.”
“Cô ấy đâu rồi?”
“Tiểu thư đang nghe điện thoại, nếu ngài đói có thể ăn trước.” Quản gia hiểu ý đáp lại.
“Không... Không cần, tôi đợi cô ấy ăn cùng.”
Quản gia chỉ cười, cũng không cưỡng ép Thẩm Liệu ăn trước.
Năm phút sau Sơ Tranh mới quay lại, Thẩm Liệu đang ngồi trên sofa, trông vô cùng ngoan ngoãn.
“Sao không bảo cậu ấy ăn trước?”
“Thẩm thiếu gia nói muốn chờ tiểu thư ăn cùng.”
“Tôi ăn r...” Sơ Tranh dừng lại, tiến sát tới Thẩm Liệu, ngồi xuống, đưa tay ra sờ trán cậu.
Thẩm Liệu không tránh đi, cả thân thể cứ đờ ra mặc cho cô sờ.
“Không bị sốt.” Sơ Tranh xác định nhiệt độ cơ thể cậu vẫn bình thường, lại xoa đầu một cái, “Ăn chút gì đi.”
Sau đó, Sơ Tranh cũng không tiếp tục làm thêm hành động gì quá thân mật, Thẩm Liệu lại cắm cúi ăn, khiến cả gian phòng không khỏi quá yên tĩnh.
Ở một bên, quản gia đang cầm notebook gõ chữ, không biết đang viết cái gì.
Thấy Thẩm Liệu hơi mất tự nhiên, Sơ Tranh bèn nói quản gia cứ về phòng trước.
“Ở đây vẫn chưa được dọn dẹp...”
“Không cần, sáng mai dọn là được.”
Quản gia chần chờ khép notebook lại, “Vậy được, tôi về phòng trước.”
Quản gia ra hiệu với Sơ Tranh, nói nhỏ: “Tiểu thư, cho dù cô có thích Thẩm thiếu gia thì cũng đừng làm gì bậy bạ nhé, cô vẫn còn chưa trưởng thành đâu.”
“...”
Sơ Tranh lạnh mặt đuổi quản gia ra ngoài, đóng cửa lại.
Quản gia đứng ngoài hành lang, thở dài lo lắng.
Sơ Tranh trở lại sofa đã thấy Thẩm Liệu buông đũa, “Tôi không ăn được nữa.”
“Tôi no rồi.”
“Ừ.”
Sơ Tranh ngồi xuống ghế, “Nói cho tôi biết vì sao cậu lại ở đó một mình?”
“...” Thẩm Liệu khẽ xoắn tay, tự siết chặt, cất giọng lí nhí: “Nhất định phải nói sao?”
Sơ Tranh: “Tôi phải tới đón anh từ xa thế, chắc là cũng có quyền biết chứ?”