Edit: Yumi Na - @qhSleepy
Beta: Sa Nhi
===================
Thẩm Liệu là tới nơi này từ hôm qua, hôm nay bọn họ đã chuẩn bị rời đi.
Tạ Mục cùng cậu lên xe trước, trong khi chờ đợi thì Tạ Mục đã ngủ thiếp đi.
Người lên phía sau nói Tạ Mục bỏ quên thứ gì đó yêu cầu Thẩm Liệu đi lấy.
Nhưng khi cậu quay lại thì chiếc xe đã biến mất.
“Tạ Mục cố ý để cậu lại?”
Thẩm Liệu trầm mặc.
Khi cậu phải đi, Tạ Mục vẫn đang ngủ, nhưng cậu cũng không biết giữ chừng Tạ Mục có tỉnh lại không.
Những việc này dù sao Tạ Mục cũng đã làm quá nhiều.
Cho nên việc Tạ Mục ném cậu ở lại chỗ này cũng không phải là không thể.
“Được, bất kể là cậu có làm hay không, cậu đều phải chịu trách nhiệm, chuyện này cứ ghi sổ đó đã.”
“???”
Sơ Tranh kéo cậu lên đẩy vào phòng sau đó trực tiếp nhét người vào chăn.
“Ngủ đi.”
Sơ Tranh đóng tất cả cửa lại, chỉ để lại một bóng đèn rất nhỏ.
Sơ Tranh nghiêng lưng, ngồi bên cạnh giường, “Thẩm Liệu.”
Thẩm Liệu không dám động đậy: “Ừ?”
“ Lần đầu tiên tôi không nhận điện thoại, cậu cảm thấy thế nào?”
Thấy thế nào sao?
Tại một nơi như vậy, trên người cậu cũng chỉ có hai đồng tiền, khi âm thanh điện tử lạnh tanh không chút tình cảm báo cho cậu biết không có người nghe máy, khẳng định trong lòng thấy rất khó chịu.
Thẩm Liệu lắc đầu, không muốn chia sẻ tâm tình cùng Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không hỏi thêm gì, chỉ đưa tay tắt chiếc đèn cuối cùng.
Thẩm Liệu cảm giác cô sẽ đứng dậy rồi ra ngoài, thế nhưng một giây sau đã có cảm giác cơ thể bị đè xuống.
Trên cánh môi chợt nóng.
Hô hấp Thẩm Liệu nặng nề, đôi mắt đen nháy chỉ biết mở to, cũng quên luôn phải phản ứng thế nào.
Tiếp tục 5-6 giây đi qua, Sơ Tranh lúc này mới buông ra, lại nhẹ nhàng chạm vào một chút, thấp giọng nói: “Sẽ không có lần sau, ngủ đi.”
Sơ Tranh đứng dậy rời đi, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị nắm lấy.
Thẩm Liệu kéo lấy cổ tay cô.
“Sao vậy?”
Thẩm Liệu cũng không nói chuyện, chỉ nắm lấy cổ tay cô thật chặt không buông bỏ.
Trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng hô hấp của hai người.
“Sao vậy?” Sơ Tranh hỏi lại một lần nữa.
“Không có... Không có việc gì.” Thẩm Liệu buông tay Sơ Tranh ra, lại rụt rè rút tay về, buồn bực nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
-
Hôm sau.
Khi Thẩm Liệu thức dậy đã thấy quản gia chuẩn bị xong quần áo sạch sẽ cùng bữa sáng.
Sơ Tranh ngồi trên bàn nhìn, chằm chằm vào cái bát trước mặt, gương mặt có vẻ nghiêm túc, cứ như đang suy nghĩ chuyện gì rất quan trọng.
“Tiểu thư, bữa sáng sắp nguội rồi ngài mau uống đi.” Quản gia cười nhắc nhở.
Sơ Tranh: “...”
Không hổ là quản gia tiền lương kinh người.
Đã đi gấp đến thế rồi mà ông ta vẫn không quên mang mấy thứ quần què này theo.
“Thẩm thiếu gia, ngài dậy rồi.”
Sơ Tranh quay đầu về phía cửa đã thấy Thẩm Liệu đứng đó từ lâu, có vẻ hơi ngại ngùng.
Sơ Tranh dịch sang một bên, thuận miệng hỏi: “Cậu ngủ ngon không?”
Thẩm Liệu: “Rất ngon.”
Sơ Tranh: “ Tới ăn sáng đi”
Thẩm Liệu: “ Ừ...”
Quản gia kéo giúp Thẩm Liệu kéo ra cái ghế, cậu cũng thuận thế ngồi xuống, thấp giọng nói cảm ơn.
Quản gia cười, giúp cậu chuẩn bị bộ đồ ăn kỹ càng.
Sơ Tranh mượn cớ đuổi quản gia đi, lại nhanh nhẹn đẩy bát lên trước mặt Thẩm Liệu: “ Uống hết giúp tôi.”
Thẩm Liệu khó hiểu hỏi lại:“ Đây là cái gì?”
Sơ Tranh:“ Đừng hỏi nhiều, uống nhanh lên.”
“...”
Thẩm Liệu bị ánh mắt của Sơ Tranh ủy hiếp một hơi uống hết chén canh kia.
Không có hương vị gì đặc biệt, nhưng lại có cảm giác rất kì quái.
Sơ Tranh lấy bát về, để ở trước mặt mình.
Lúc Quản gia trở về nhìn thấy bát trước mặt Sơ Tranh trống rỗng có hơi nghi ngờ, uống nhanh như vậy?
“Đó là cái gì?” Thẩm Liệu thừa dịp Quản gia cách khá xa, thấp giọng hỏi.
“Đồ tốt.”
“???”
Đồ tốt?
Đồ tốt thì sao lại nhường cậu uống?
-
Ăn xong bữa sáng, Sơ Tranh đưa Thẩm Liệu trở về.
“Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Thẩm Liệu xuống xe, lúc đóng cửa lại còn nói:“ Cám ơn cô.”
Thẩm Liệu trở về biệt thự, chỉ có người hầu nhưng Tạ Mục lại không có.
“Thẩm thiếu gia, thiếu gia đâu rồi?” Người hầu lấy làm lạ hỏi.
“Cậu chưa còn chưa trở về?”
“Vẫn chưa, sao ngài lại về được trước vậy?”
“Tôi không ở cùng một chỗ với cậu ta.”
“Vậy sao...”
Lẽ ra hôm qua Tạ Mục đã trở về rồi.
Nhưng hắn ta không trở về đây, còn có thể đi nơi nào khác nữa.
Thẩm Liệu lên lầu làm bài tập, đợi đến khi trời sập tối, Thẩm Liệu mới nghe thấy tiếng động phía dưới nhà.
Cậu mở cửa ra ngoài, Tạ Mục vừa lúc đi lên lầu, từ xa liếc nhìn cậu một cái, nhếch khoé miệng cười, mỉa mai lên tiếng: “Anh cũng về rồi à.”
Thẩm Liệu: “ Ừ.”
Tạ Mục cười lạnh, đi vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Thẩm Liệu: “...”
Thẩm Liệu chuẩn bị trở về phòng mình, Tạ Mục lại mở cửa phòng ra, hung dữ sai Thẩm Liệu, “Đi làm cho tôi thứ gì ăn.”
“... Được.”
Tạ Mục không biết lại lên cơn gì, bắt đầu giày vò trút giận vào Thẩm Liệu.
Một hồi bảo cậu làm cái này, một hồi lại chỉ cậu làm cái kia, tất cả công việc của người hầu đều giao cho cậu làm.
Thẩm Liệu đến hơn nửa đêm vẫn không thể ngủ.
Ngày thứ hai thức dậy lại phát hiện ở cửa có một cái hộp điện thoại di động, còn có một tờ giấy dán ở phía trên.
“Mẹ tôi nói muốn điện thoại cho anh, anh tốt nhất đừng có tắt máy, nói chuyện cẩn thận vào cho tôi.”
Chữ viết là của Tạ Mục.
Điện thoại đi động lúc trước của Thẩm Liệu đã bị Tạ Mục làm hỏng.
Cậu lại không có tiền mua cái mới, cho nên dứt khoát không cần nữa.
Không ngờ đột nhiên Tạ Mục lại cho cậu một cái mới...
-
Khi Thẩm Liệu tới trường học, tất cả mọi người đều đang thảo luận bảng thành tích được công bố.
Thẩm Liệu không cần nhìn cũng biết mình xếp ở hạng mấy, cho nên cậu trực tiếp vòng qua đám người đang chen chúc kia thẳng tiến đến phòng học.
Trong phòng học không có mấy người, ai cũng ra xem bảng thành tích ngoài kia.
Cậu kéo cái ghế ra ngồi xuống, chậm rãi thở ra một hơi.
Còn không kịp thở hết ra, trước mặt là đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Thẩm Liệu nâng mí mắt lên, là gương mặt một cô gái xinh đẹp đã lọt trong mắt cậu.
“Cho cậu.” Sơ Tranh đặt một cái hình chữ nhật hộp màu trắng cùng một hộp sữa bò để ở trước mặt cậu.
Hình chữ nhật hộp này cậu nhìn rất quen mắt... Bởi vì buổi sáng hôm nay cậu vừa nhìn thấy.
“Lưu lại số tôi đi.” Sơ Tranh chỉ vào hộp. “Có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong cô liền đi, bên ngoài có bạn học đang cười cười nói nói đi đến, Thẩm Liệu căn bản không kịp nói gì.
Thẩm Liệu: “...”
Thẩm Liệu lấy hộp di động xuống, mở ra, lấy điện thoại bên trong ra.
Nó là kiểu dáng giống y hệt cái Tạ Mục đưa đến, cả màu sắc cũng giống.
Thẩm Liệu theo bản năng sờ vào cặp xách của mình.
Tạ Mục nói dì của cậu muốn gọi điện, cho nên cậu liền bỏ điện thoại vào trong cặp.
Thế nhưng còn Sơ Tranh, sao cũng cho cậu một cái làm gì...
Thẩm Liệu bỏ di động vào lại hộp, chuẩn bị tìm cơ hội trả lại cho Sơ Tranh.
-
“Lão Đại cùng bàn, cậu đã xem điểm chưa?” Đỗ Nhược đi vào phòng học, nhét cặp xách vào hộc bàn, vẻ mặt buồn bã hỏi Sơ Tranh.
“Chưa xem.”
Đỗ Nhược 'A' một tiếng: “Vậy cậu có thể đi xem với tớ không?”
Xem điểm chính là công khai tử hình.
Cô bé sợ chít mất.
Đỗ Nhược lôi kéo Sơ Tranh đi xem điểm, Sơ Tranh trước tiên là tìm tên Thẩm Liệu.
Đỗ Nhược nói cậu là hạng thứ nhất đếm từ dưới lên, cho nên thành tích hẳn là đặc biệt kém.
Cho nên cô trực tiếp bắt đầu tìm từ cuối bảng.
Kết quả tìm cả nửa ngày cũng không nhìn thấy.
Thẳng đến khi cô nhìn thấy cột đầu tiên ở phía trước.
“...”
Đỗ Nhược nói rất đúng, cậu quả nhiên đứng cuối lớp...
Nhưng... Xếp hạng cũng là thứ 40.
Lớp bọn họ tổng cộng có 32 học sinh.
Nói cách khác, tất cả lớp họ đều xếp trong TOP 40 đứng đầu.