Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1996: Chương 1996: Trung khuyển thị vệ (6)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tầng hai không mở cho người ngoài ý tứ chính là, người không có thân phận địa vị không thể lên đi.

Lời này của điếm tiểu nhị cũng có lưu lại chỗ trống.

Nếu như Chân Nhu có thân phận, thì cũng sẽ không đắc tội với ả.

Chân Nhu: “...”

Ả làm gì có thân phận gì.

Chân Nhu hít sâu một hơi: “Có phải Tam hoàng tử phi ở phía trên không?”

Điếm tiểu nhị: “Vâng, ngài biết Tam hoàng tử phi sao?”

Tam hoàng tử phi gióng trống khua chiêng đến, không ít người phía dưới đều nhìn thấy, điếm tiểu nhị cũng không giấu diếm.

“Biết, làm phiền ngươi giúp ta nói với Tam hoàng tử phi, ta là Chân Nhu.”

“Vâng, ngài chờ một lát.”

Đoạn đối thoại của hai người, gây nên một số người chú ý, ánh mắt bay đến trên người Chân Nhu.

“Nàng ta là ai vậy?”

“Chưa từng thấy...”

Chân Nhu không tin Sơ Tranh thật sự dám không cho mình mặt mũi ở nơi đông người như vậy.

Chân Nhu dùng tiêu chuẩn trước kia để cân nhắc, nhưng ả đã quên, người kia đã không giống như trước kia nữa.

Cho nên...

Điếm tiểu nhị rất nhanh đi xuống: “Thật xin lỗi, Tam hoàng tử phi nói không biết ngài...” Còn bảo ta ném ngài ra.

Bọn họ mở cửa làm ăn, nếu như không phải tất yếu, đương nhiên sẽ không đắc tội với khách, khi Sơ Tranh nói lời kia thì rất tùy ý, cũng không phải là mệnh lệnh, cho nên điếm tiểu nhị không nói ra câu đằng sau.

Chân Nhu: “...”

“Phốc...”

Đằng sau không biết là ai cười ra tiếng.

Tiếp đó Chân Nhu liền cảm thấy ánh mắt rơi trên người ả trở nên khó mà chịu đựng nổi.

Chân Nhu dám náo sao?

Ả không dám.

Ả là người không có phân vị, những người này đều không biết mình.

Trong phủ được người ta tâng bốc đã quen, lúc này Chân Nhu mới rõ ràng, cái gì cũng không thể chống được địa vị cao.

-

Sơ Tranh ngồi ở trong phòng trên lầu hai, vừa uống trà vừa chọn ngọc.

Nghênh Hương ở bên cạnh kinh hồn táng đảm, sợ Sơ Tranh làm vỡ đồ.

Nàng cảm thấy thứ tiểu thư cầm không phải ngọc, mà là đá.

“Tiểu thư, ngài nhẹ tay chút, nhẹ chút...” Nghênh Hương không nhịn được nhắc nhở Sơ Tranh.

“Không yếu ớt như vậy đâu.”

Người hầu hạ bên cạnh sắc mặt cũng rất khẩn trương, nghe thấy lời này, không khỏi nhỏ giọng nói: “Hoàng tử phi, đồ ngọc vẫn tương đối yếu ớt...”

Sơ Tranh: “...”

Rớt bể cũng không phải không trả tiền, khẩn trương như vậy làm gì.

Sơ Tranh chọn xong đồ: “Lấy những thứ này đi.”

“Tiểu thư!” Nghênh Hương nhìn người đối diện một chút, hạ giọng: “Tiểu thư, chúng ta không có nhiều tiền như vậy.”

Nàng cho là Sơ Tranh chỉ ra ngoài tùy tiện dạo chơi, mua đồ cũng mua không bao nhiêu.

Ai biết cô ra ngoài liền đến thẳng Thúy Ngọc lâu, còn mua nhiều đồ vật như vậy!

Sơ Tranh lấy ngân phiếu ra, đập trên bàn.

Nghênh Hương: “...”

Tiểu thư nhét tiền trong người từ lúc nào vậy?

“Tiểu thư, ngài mua nhiều như vậy cũng không dùng đến... Lãng phí tiền.” Nghênh Hương vẫn không nhịn được khuyên.

“Không lãng phí ta còn không thèm mua.”

Nghênh Hương không nghe rõ: “Ngài nói cái gì?”

Sơ Tranh lập tức ngồi thẳng thân thể, mặt nghiêm túc: “Không có gì, làm theo lời ta bảo.”

Nghênh Hương: “...”

Nghênh Hương vẻ mặt đau đớn đưa ngân phiếu tới, đau khổ nhìn đồ trên bàn.

Cái này cũng không đẹp gì lắm mà...

Sơ Tranh đứng dậy đi đến một bên màn trúc, nhìn từ trong khe hở xuống.

Chân Nhu sắc mặt tái xanh đứng ở phía dưới, cuối cùng thật sự không chịu được ánh mắt của những người này nữa, quay người rời đi.

“Tiểu thư, Tả phu nhân và Lâm phu nhân cầu kiến.”

“Ai?”

“Phu nhân của Hộ bộ Tả đại nhân và Lâm đốc sát.”

“Gặp ta làm gì?”

Nghênh Hương lộ ra vẻ mặt vô tội, nàng chỉ là một hạ nhân, làm sao mà biết được.

Hơn nữa những người này biết Hoàng tử phi ở đây, qua tham kiến cũng là bình thường mà.

Sơ Tranh ngồi trở lại: “Cho họ vào đi.”

Nghênh Hương nhận được lệnh, lập tức ra cổng đón hai vị phu nhân vào.

“Tham kiến Tam hoàng tử phi.”

“Miễn lễ” Sơ Tranh phất phất tay: “Có việc?”

“A.”

Hai vị phu nhân làm sao ngờ tới Sơ Tranh lại nói một câu như vậy.

“Hoàng tử phi, ta và muội muội chỉ tới vấn an ngài.” Lâm phu nhân nói trước: “Không phải đã quấy rầy đến Hoàng tử phi rồi chứ?”

“...” Biết mà ngươi còn tới!

Lâm phu nhân phảng phất như có thể đọc ra mấy chữ này từ trên mặt Sơ Tranh.

Trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với vị Hoàng tử phi này, chỉ từng đối mặt vài lần trên cung yến mà thôi.

Sơ Tranh cũng không thật sự đuổi người: “Ngồi đi.”

“Tạ Hoàng tử phi.”

Lâm phu nhân nhanh chóng kéo Tả phu nhân ngồi xuống.

Tả phu nhân rõ ràng tương đối hướng nội, tuổi tác cũng không lớn, câu nệ ngồi xuống, ngay cả trà cũng không dám uống một ngụm.

Lâm phu nhân thì nói nhiều hơn, dù Sơ Tranh không đáp lời cũng sẽ không tẻ nhạt.

“Đúng rồi, vừa rồi phía dưới có một vị cô nương, hình như là đến tìm Hoàng tử phi.” Lâm phu nhân tò mò: “Vị cô nương kia, Hoàng tử phi có biết không?”

“Đồ chơi nhỏ Trường Tôn Hành nuôi mà thôi.” Sơ Tranh cũng sẽ không che giấu cho Trường Tôn Hành, gã dám nuôi vậy thì phải dám để người ta biết.

Người ta là một cô nương như thế, che giấu tính là chuyện gì chứ.

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!

Lâm phu nhân nghe vậy, con ngươi hơi trợn tròn.

Thế mà lại là nữ nhân của Tam hoàng tử...

Nhưng nghe Hoàng tử phi người ta nói câu này, căn bản không để trong lòng, không hổ là chính cung.

Tả phu nhân bên cạnh lúc này ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh một chút, trong mắt có cảm xúc phức tạp, cuối cùng lại cúi đầu.

Lâm phu nhân sợ đề tài này quá mẫn cảm, rất thức thời dời chủ đề đi.

“Ngày hôm nay thật vinh hạnh được nói chuyện với Hoàng tử phi...”

Lâm phu nhân đứng dậy cáo từ, vị Tả phu nhân không nói lời nào kia cũng đứng dậy theo, câu nệ khiêm tốn cáo từ với Sơ Tranh.

“Chờ một chút.”

Tả phu nhân bị lời này dọa đến hơi run rẩy, căng thẳng xoay người lại.

Sơ Tranh: “...”

Con mẹ nó chứ ta có thể ăn thịt người à?

Lâm phu nhân tự nhiên hơn nhiều: “Hoàng tử phi còn có gì phân phó?”

Sơ Tranh chọn lấy hai cái hộp được đóng gói xong xuôi trên bàn: “Tặng cho các ngươi.” Giúp ta chia sẻ một chút gánh nặng ngọt ngào, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.

Lâm phu nhân thụ sủng nhược kinh: “Hoàng tử phi, thế này không thích hợp.”

“Bảo ngươi cầm thì cầm đi.”

Lâm phu nhân: “Vâng.”

Lâm phu nhân vội vàng nhận lấy: “Đa tạ hoàng tử phi ban thưởng.”

Tả phu nhân lại hơi chần chờ, Lâm phu nhân dùng cùi chỏ đụng nàng một chút, hạ giọng: “Muội muội, còn không tạ ơn Hoàng tử phi?”

Lúc này Tả phu nhân mới nhận lấy, hơi nhỏ giọng nói: “Tạ ơn hoàng tử phi.”

Sơ Tranh phất phất tay, ra hiệu bọn họ có thể đi.

Lâm phu nhân dẫn Tả phu nhân rời khỏi gian phòng, đi ra một khoảng cách, Lâm phu nhân mở hộp ra nhìn một chút, thấy rất quý giá, lại cẩn thận cất kỹ.

“Lâm tỷ tỷ, chúng ta nhận đồ của Hoàng tử phi như thế, có phải không tốt lắm không?” Tả phu nhân lo lắng.

“Muội muội ngốc, dù sao cũng tốt hơn đắc tội với nàng chứ?” Lâm phu nhân thở dài: “Muội cũng không nghĩ xem, người đứng sau lưng nàng là ai, chúng ta đắc tội không nổi.”

“Tam hoàng tử...”

“Tam hoàng tử gì chứ, là Thượng Thư Lệnh Yến đại nhân.” Lâm phu nhân hạ giọng.

Tam hoàng tử bây giờ chỉ là một hoàng tử, hơn nữa trong đông đảo hoàng tử, cũng chỉ là một hoàng tử không chút thu hút.

Thượng Thư Lệnh Yến đại nhân thì không giống...

Người ta nắm chắc thực quyền trong tay.

Ai dám đắc tội với y?

“Nhưng phu quân muội nói Thượng Thư Lệnh đại nhân...”

“Suỵt!” Lâm phu nhân ra hiệu Tả phu nhân đừng nói lung tung: “Nói ít thôi.”

“Ồ...”

Lâm phu nhân lại thấp giọng khuyên: “Muội xem thái độ của Hoàng tử phi đi, nam nhân ấy mà, làm gì có ai không ăn vụng ở bên ngoài một chút, muội cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, làm tốt tư thái chính phòng của muội là được. Muội mà càng náo, nam nhân càng không coi muội ra gì, còn cảm thấy muội cố tình gây sự, cuối cùng phiền chán muội, muội có thể được cái gì?”

Tả phu nhân nhấp môi dưới, không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.