Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh trở lại trong phủ liền nghe nói Chân Nhu phát giận rất lớn ở trong viện tử của mình, toàn bộ người trong phủ đều kinh hồn táng đảm.
“Tiểu thư, vị kia chỉ sợ sẽ lại cáo trạng với điện hạ.”
Nghênh Hương treo áo choàng của Sơ Tranh lên, có chút lo lắng.
“Sợ cái gì, cùng lắm thì hòa ly.” Sơ Tranh không sợ hãi.
Nghênh Hương: “...”
“Tiểu thư, ngài không đùa chứ?” Nghênh Hương thật sự không nhịn được, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, hòa ly không có ảnh hưởng gì, nhưng nữ tử thì không giống...
Sau khi hòa ly, còn có ai dám cưới?
Cho dù có người nguyện ý, địa vị cũng sẽ thấp hơn rất nhiều.
“Ngươi thấy ta giống nói đùa?” Sơ Tranh chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của mình.
“...”
Thật đúng là không giống.
“Nhưng mà tiểu thư, ngài thật sự bỏ được sao?” Đây chính là người mà ngài không màng đến sự phản đối của đại nhân kiên quyết gả đi, nói từ bỏ là từ bỏ sao?
“Có gì mà không bỏ được?” Cũng không phải thẻ người tốt của ta.
Nghênh Hương thật sự không phân rõ tiểu thư nhà mình nói thật, hay là giả vờ rộng lượng.
Sơ Tranh chờ Trường Tôn Hành đến tìm mình gây chuyện.
Như thế thì cô sẽ có lý do quang minh chính đại xử gã một lần.
Kết quả Trường Tôn Hành không đến!
Sơ Tranh tức giận đến cơm cũng chưa ăn.
“Tiểu thư...” Nghênh Hương vội vàng vào cửa.
Sơ Tranh mở mắt ra từ trên ghế đu, hơi chờ mong: “Trường Tôn Hành tới?”
“...” Đã nói không quan tâm Tam hoàng tử nữa mà?!”Không... Không phải, là đại nhân bên kia đưa một người tới, nói là làm thị vệ cho ngài.”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt: “Không muốn.”
【 Tiểu tỷ tỷ, bên này đề nghị ngài nên đi nhìn một chút nha. 】 Vương Giả tri kỷ đề nghị.
Sơ Tranh: “!!!”
Vương bát đản tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bảo cô đi nhìn một chút!!
Nghênh Hương bị Sơ Tranh cự tuyệt, cũng không nghĩ nhiều.
Trước kia đại nhân bên kia đưa người tới, đều bị tiểu thư cự tuyệt.
Nghênh Hương vừa muốn đi ra ngoài bảo người trở về, liền nghe thấy đằng sau vang từ giọng nói hơi trầm của tiểu thư: “Trước tiên gọi người vào đây đi.”
“A?” Nghênh Hương sửng sốt một hồi lâu, sau đó kịp phản ứng: “Nô tì lập tức đi ngay.”
Trong trí nhớ cũng có một màn như thế.
Nhưng nguyên chủ cự tuyệt, ngay cả người cũng không gặp.
-
Nam nhân mặc một bộ huyền y, theo Nghênh Hương vào cửa, rất hiểu lễ tiết đứng ở cửa ra vào không đi về phía trước nữa.
Hắn hơi hơi cúi đầu, thân hình rất cao, lưng thẳng tắp, đứng ở đó như tùng trúc.
Trong tay nắm lấy một thanh kiếm, rất có vài phần khí chất giang hồ.
Nội tâm Sơ Tranh run rẩy hỏi Vương Giả: “Hắn có phải là thích khách đêm hôm đó không?”
Sao cô càng nhìn càng thấy giống nhỉ?
【 Tiểu tỷ tỷ, đúng nha. 】 Vương Giả xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Sơ Tranh: “...”
A.
Nam nhân ôm quyền: “Sư Dịch tham kiến tiểu thư.”
Nam nhân ép giọng nói tới hơi thấp, nhưng vẫn rất du dương êm tai.
Hắn buông tầm mắt xuống, có thể trông thấy một đoạn vạt áo màu xanh trắng rũ xuống uốn lượn trên mặt đất, mũi giày thêu lộ ra từ dưới vạt áo.
“Ngẩng đầu.”
Giọng nói thanh lãnh không có chập trùng gì đột nhiên vang lên, nam nhân hơi chần chờ, kính cẩn đáp: “Không dám mạo phạm tiểu thư.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Không nghe lời ta chính là mạo phạm.”
“...”
“Tiểu thư bảo ngươi ngẩng đầu thì ngẩng đầu, ngươi nhiều lời như vậy làm gì?” Nghênh Hương ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng chọc tiểu thư tức giận.”
Sư Dịch nhíu mày, cuối cùng từ bỏ chống lại, ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu, trong phòng lập tức như trở nên ảm đạm phai mờ.
Nam nhân có được một gương mặt làm nữ nhân cũng ghen ghét, dùng da trắng mỹ mạo để hình dung cũng không đủ, lại không có vẻ âm nhu đặc thù của nữ tính, mang theo hào khí giang hồ bao vây lấy người thiếu niên, giống như công tử văn nhã bước ra từ trong tranh.
Sư Dịch nhìn chằm chằm Sơ Tranh, vốn cho rằng cô sẽ giống như những người khác, lộ ra một chút si mê.
Đáng tiếc cô không có.
Nữ tử kia lười biếng tùy ý nằm trên ghế đu, ánh mắt lãnh đạm quan sát hắn một lát liền dời ánh mắt đi.
Có người trên mặt giả bộ trấn định, nội tâm đã sớm lật trời, mưa đạn quét hết mảnh này đến mảnh khác.
Đêm hôm đó tối như vậy, nói không chừng thẻ người tốt không thấy rõ ta đâu?
Làm người vẫn nên có một chút may mắn trong lòng.
Không hoảng!
Tỉnh táo!
Đối với gương mặt này của Sơ Tranh... Sư Dịch lại nhớ rất rõ ràng.
Sơ Tranh xây dựng tâm lý xong, đường đường chính chính hỏi: “Ca ta bảo ngươi đến?”
Yến Khâm điên rồi sao?
Tìm cho cô một hộ vệ như thế?
Không sợ muội muội của hắn làm ra chuyện gì sao?
Người như vậy nha...
Muốn đào!!
Sư Dịch cúi đầu xuống, kính cẩn đáp lời: “Vâng, đại nhân bảo ta tới bảo vệ ngài.”
“Ngươi là nam, ra vào chỗ ta có được không?” Nam giả nữ trang có thể thử một chút nha!
【...】 Bạn thật sự không cách nào tưởng tượng được đâu, người này mặt ngoài thì chững chạc đàng hoàng, nhưng trong nội tâm không biết đang suy nghĩ những chuyện gì mà giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép làm.
Sư Dịch: “Tiểu thư yên tâm, ta sẽ không hiện thân trước mặt người khác, không ai có thể phát hiện ra ta.”
“...”
Sơ Tranh trầm mặc một lát: “Ở lại đi.”
Sư Dịch không vui không buồn: “Vâng.”
Nghênh Hương mang Sư Dịch đi sắp xếp một chút, cũng may trước đó Sơ Tranh đuổi đi một nhóm người, trong viện tử của bọn họ không nhiều người.
Sau khi Nghênh Hương sắp xếp cẩn thận, vội vã chạy về: “Tiểu thư, thật sự giữ hắn lại sao?”
“Bằng không thì sao?”
“Nhưng hắn là nam nhân mà?” Trước đó nàng đến nói với tiểu thư, cũng luôn cảm thấy tiểu thư sẽ không đồng ý mà?
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Tâm ý của ca ca không tiện cự tuyệt.”
Nghênh Hương: “...”
Lời này chính ngài tin sao?
Trước đó là ai từ chối đại nhân nhiều lần như vậy hả?
Còn có đại nhân làm sao lại...
Tại sao lại để một nam nhân như thế đến làm hộ vệ cho tiểu thư, chuyện này nếu như bị người ta phát hiện, thì danh dự của tiểu thư phải làm sao?
Nghênh Hương không thay đổi được quyết định của Sơ Tranh, chỉ đành lo lắng nhắc nhở.
“Tiểu thư, ngài cần phải giữ một khoảng cách với hắn...” Người hộ vệ kia quá đẹp.
Tam hoàng tử ở trước mặt hắn, thì cũng chỉ là cỏ rác.
Tiểu thư nhất định phải giữ vững đó!
“Khoảng cách âm?”
“Khoảng cách âm cái gì ạ?” Nghênh Hương nghe không hiểu, nghi ngờ lên tiếng hỏi.
“Không có gì.”
Nghênh Hương gãi gãi đầu: “Tiểu thư, nô tì đi hâm nóng thức ăn cho ngài, ngài ăn một chút nhé?”
“Ừ.”
Bây giờ có tâm tình ăn cơm rồi!
Nghênh Hương nhanh chóng ra ngoài đi đến phòng bếp, kết quả ở trên hành lang đụng phải thị vệ da trắng mỹ mạo kia.
Nghênh Hương nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy người, vội vàng đi qua: “Ừm... Ngươi ở đây làm gì?”
Sư Dịch: “Xem xét hoàn cảnh.”
“Ngươi đừng để bị người phát hiện.” Nghênh Hương dừng một chút: “Lúc ngươi tới không ai trông thấy chứ?”
Trước đó nàng cho là người sẽ bị trả về, cho nên căn bản không nghĩ nhiều, cho dù bị người trông thấy, thì người này cũng chưa đi đến viện tử, không có vấn đề gì.
Bây giờ được giữ lại, Nghênh Hương lập tức khẩn trương.
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghênh Hương không hiểu các chủ tử nghĩ gì, chỉ có thể nhắc nhở thị vệ này: “Tiểu thư là Hoàng tử phi, ngươi nhất định phải ẩn náu kỹ!!”
Nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!
Sư Dịch gật đầu, trên mặt không có biểu tình gì, vượt qua Nghênh Hương đi qua.
Nghênh Hương: “???”
Người đại nhân đưa tới, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Nghênh Hương lắc đầu, mau chóng đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Sơ Tranh.