Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhiếp Chính Vương đau đến mất âm thanh.
Hoàn toàn không kêu ra được.
Sơ Tranh trấn định bổ một cước, trực tiếp đạp Nhiếp Chính Vương vào trong bụi hoa bên cạnh.
Sơ Tranh khom người đối mặt với người trong bụi hoa: “Vương gia, ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?”
Nhiếp Chính Vương đau đến chưa trở lại bình thường được, lúc này chỉ có thể cắn răng nghiến lợi trừng Sơ Tranh.
“Không nên một mình tới tìm ta.”
Sơ Tranh chậm rãi nói.
Nhiếp Chính Vương: “...”
“Nhưng ta thích một mình ngươi tới tìm ta hơn.” Rõ ràng câu nói có chút kỳ quái, nhưng do Sơ Tranh nói ra, trong câu chữ đều tràn ngập phách lối.
Nhiếp Chính Vương chỉ có thể nhìn Sơ Tranh nghênh ngang rời đi.
Không thể không nói Nhiếp Chính Vương khinh địch.
Đương nhiên trong tiềm thức, gã cũng cảm thấy Sơ Tranh thân là Thái Hậu, sẽ không làm ra chuyện gì trái với lẽ thường ngay giữa ban ngày.
Hơn nữa gã cũng không nói gì!
Khá lắm!
Nhiếp Sơ Tranh, chúng ta chờ xem.
“Vương gia thật hăng hái.”
Trước mặt Nhiếp Chính Vương đột nhiên tối sầm lại.
Chẳng biết Dung Thí đứng ở bên ngoài từ lúc nào, đang nhìn gã.
Mi tâm Nhiếp Chính Vương nhảy một cái, không cần nhìn cũng biết lúc này gã chật vật cỡ nào.
Gã theo bản năng muốn đứng lên, nhưng mà thử hai lần, đều ngã về.
Dung Thí cũng không có ý tứ phụ một tay, chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống gã.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng lúc này Nhiếp Chính Vương nhìn thế nào, cũng thấy giống như đang giễu cợt mình.
“Dung Thí...”
“Vương gia chậm rãi ngắm hoa đi.” Dung Thí ném ra câu nói này, rời đi từ một phương hướng khác, ngọc bội bên hông hắn va chạm theo từng bước chân, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“...”
Ngắm hoa, gã ngắm hoa cái gì.
Tức chết gã.
Bị tiểu nha đầu kia đánh coi như xong, bây giờ còn đụng phải Dung Thí, để hắn nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Nhiếp Chính Vương tức đến xanh mét cả mặt mày.
Nhiếp Chính Vương vất vả lắm mới leo được từ trong bụi hoa ra, một đám cung nữ thái giám đột nhiên xuất hiện, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của gã.
“Nhìn cái gì?!”
Nhiếp Chính Vương giận tái mặt.
Bọn cung nữ thái giám dồn dập cúi đầu xuống rời đi.
Nhiếp Chính Vương chờ bọn cung nữ thái giám đi, lập tức khom người một cái, thần sắc vặn vẹo một trận.
“Dung Thí ở trong cung làm gì?”
Nhiếp Chính Vương đột nhiên quay nhìn về phương hướng Dung Thí đến, bên kia là... Y Lan cung.
-
Người Hoàng gia đại khái vừa sinh ra đã là diễn viên và âm mưu gia.
Tiểu Hoàng Đế dưới sự dạy bảo không chút trách nhiệm của Sơ Tranh, nhìn thấy bộ mặt thật của Nhiếp Chính Vương, vậy mà trong thời gian cực ngắn, học được làm cách nào để đối mặt với Nhiếp Chính Vương.
Sơ Tranh dạy học mặc dù thô bạo.
Nhưng Tiểu Hoàng Đế ngược lại nghe lọt được.
So với cách thức nước ấm nấu ếch xanh kia của Dương Đức thì hiệu quả hơn nhiều.
Chỉ là Tiểu Hoàng Đế đột nhiên không thích Tuyên quý phi nữa, luôn chạy đến chỗ Sơ Tranh chơi, làm Sơ Tranh rất nổi nóng.
“Thái Hậu, công chúa Ngọc Điệp cầu kiến.”
Sơ Tranh ngồi phịch trên ghế quý phi, lung la lung lay, một hồi lâu mới lên tiếng: “Ai?”
Tiểu Hoàng Đế không đến, vất vả lắm mới thanh tịnh được một chút.
Đây là từ góc nào xuất hiện nữa rồi.
Cứ không thể bỏ cho một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta sao?
“Công chúa Ngọc Điệp, Y Lan cung.” Tố Tuyết nhắc nhở.
“Ta biết?”
Ngọc Điệp Ngọc Lan cái gì.
“...” Tố Tuyết mỉm cười: “Thái hậu, ngài từng gặp rồi, trước đó nàng đến thỉnh an ngài, ngài suy nghĩ kỹ một chút.”
“...”
Sơ Tranh vơ vét trong trí nhớ của nguyên chủ.
Vất vả lắm mới tìm được một người trùng khớp.
Tiên Hoàng chỉ sinh được một đứa con trai, còn công chúa lại có mấy người.
Lớn nhất đã xuất giá.
Nhỏ nhất thì còn nhỏ hơn Tiểu Hoàng Đế hai tuổi.
Phi tần đều bị Tiên Hoàng bắt tuẫn táng, cho nên bây giờ những công chúa còn chưa xuất giá kia đều tự sống trong cung.
Đám công chúa này, cũng chỉ khi bắt đầu mới đến cho có mặt.
Nguyên chủ không muốn bị đám cô nương tầm bằng tuổi mình gọi là mẫu hậu, đám tiểu cô nương kia, vừa mất đi mẫu phi, cũng không muốn nhìn thấy nguyên chủ.
Cho nên đám công chúa này, cơ bản sẽ không tới thỉnh an.
Dù sao số lần nguyên chủ thấy bọn họ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Nàng gặp ta làm gì?”
Đang êm đẹp, đột nhiên chạy tới gặp mình... Muốn hại ta sao?
Tố Tuyết: “Nô tỳ không biết, ngài gặp không?”
Sơ Tranh ngồi dậy, cầm cây quạt phẩy phẩy gió, trầm ngâm một lát: “Để nàng vào đi.”
Công chúa Ngọc Điệp năm nay mười bốn tuổi, đã đến tuổi nói chuyện cưới gả, trổ mã đến xinh đẹp lung linh.
“Ngọc Điệp tham kiến mẫu hậu.”
Tiểu cô nương quy quy củ củ hành đại lễ.
“Đứng dậy, ngồi đi.”
“Tạ ơn mẫu hậu.”
Ngọc Điệp câu nệ ngồi xuống, đầu từ đầu đến cuối cúi thấp, không dám nhìn Sơ Tranh.
Nguyên chủ nhớ kỹ mẫu phi của vị công chúa Ngọc Điệp này, cũng không phải tuẫn táng theo Tiên Hoàng.
Theo như nguyên chủ biết, hình như là chết bệnh...
Thời gian nguyên chủ tiến cung không dài, những bí mật trong cung này không biết nhiều lắm.
Sơ Tranh không nói lời nào, công chúa Ngọc Điệp cũng không lên tiếng.
Hai người cứ trầm mặc ngồi như vậy.
Sơ Tranh thở dài, mở miệng vàng: “Tìm ta có chuyện gì không?”
Công chúa Ngọc Điệp giống như chấn kinh.
Đầu tiên là biên độ nhỏ liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng rủ mắt xuống.
Nàng thận trọng lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ đàn: “Ngọc Điệp chỉ đến thăm mẫu hậu, đây là lễ vật tặng mẫu hậu...”
Tố Tuyết tiến lên đưa hộp cho Sơ Tranh.
Bên trong là một chiếc vòng ngọc màu đỏ, xúc cảm nhẵn nhụi, sáng bóng oánh nhuận, xinh đẹp đại khí, là ngọc tốt hiếm có.
“Không có chuyện gì khác nữa?”
“Không có... Không có.” Công chúa Ngọc Điệp lắc đầu, nàng câu nệ đứng lên: “Ngọc Điệp cáo lui.”
Sơ Tranh bảo Tố Tuyết đưa nàng ra ngoài.
Chờ Tố Tuyết trở về, Sơ Tranh cầm vòng tay kia nhìn.
“Tố Tuyết.”
“Thái Hậu.”
“Loại vòng tay này, đối với một công chúa không có người che chở mà nói, có thể lấy ra sao?”
Tố Tuyết khó mà nói được, chỉ có thể cẩn thận suy đoán: “Có lẽ là di vật của mẫu phi công chúa Ngọc Điệp để lại.”
Sơ Tranh thả vòng tay vào lại trong hộp: “Vậy nàng tặng ta làm gì?”
“...”
Chuyện này Tố Tuyết thật sự không biết.
Sơ Tranh bảo Tố Tuyết cất vòng tay đi, mặc kệ là rắp tâm làm gì, cất đi là được rồi.
Nhưng ngày hôm sau công chúa Ngọc Điệp đúng thời gian thỉnh an xuất hiện.
Thấy trên cổ tay Sơ Tranh không đeo chiếc vòng kia, rõ ràng có chút thất vọng.
Tiểu cô nương chưa biết thu liễn cảm xúc, cơ hồ là cái gì cũng viết cả lên mặt.
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào công chúa Ngọc Điệp cũng đến.
Thường thường mang theo một chút đồ vật.
Có đôi khi là vàng bạc châu ngọc, có đôi khi chỉ là một hộp điểm tâm nhỏ.
Sơ Tranh quan sát mấy ngày, cuối cùng đã nhìn ra.
Nàng đang cố gắng lấy lòng mình.
Nhưng lấy lòng mình thì làm được gì?
Chức Thái Hậu này của cô... Cũng không có thực quyền mà.
“Mẫu hậu.”
Tiểu Hoàng Đế hùng hùng hổ hổ đi từ bên ngoài vào, Dương Đức công công thở hồng hộc chạy theo phía sau.
Công chúa Ngọc Điệp hoảng hốt đứng dậy, cúi người hành lễ.
Tiểu Hoàng Đế kinh ngạc: “Hoàng tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Công chúa Ngọc Điệp hơi nhỏ giọng: “Ta tới thỉnh an mẫu hậu.”
“Vậy à.” Tiểu Hoàng Đế cũng không cảm thấy hứng thú với công chúa Ngọc Điệp, quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh: “Mẫu hậu, nhi thần mang đồ ăn ngon đến cho người, người có ăn không?”
Sơ Tranh nghiêm mặt cự tuyệt: “Không ăn.”
Nói không chừng là có độc.
Tiểu Hoàng Đế vẫy tay, để người phía sau mang đồ lên, cũng tiện thể dâng tặng mấy cuốn sổ con.
Sơ Tranh: “!!”
Nghịch tử!
Ta đã biết là có độc mà!
***
Halo, chào mừng đến với quyển 8 ~ ♡
20/10 cẩu độc thân phải đi tránh bão, cho nên phá kế hoạch, chúc các bạn nữ 20/10 vui vẻ:3