Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1400: Chương 1400: Tướng Môn Quyền Hậu (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Đầu ta choáng, đi vào nghỉ ngơi một lát.”

Sơ Tranh đứng dậy muốn đi.

Tiểu Hoàng Đế kéo tay áo Sơ Tranh lại: “Mẫu hậu, người thử một chút đi mà, ăn rất ngon.”

Sơ Tranh: “...”

Xử lý Hoàng Đế là tội gì?

【 Tội chết. 】

Làm sao có thể.

Xử lý Hoàng Đế, ta liền lên ngôi.

【...】

Cô mẹ nó có độc à!

Ánh mắt Sơ Tranh chuyển hai vòng trên người Tiểu Hoàng Đế, dường như đang cân nhắc xem nên ra tay từ đâu thì tốt.

Tiểu Hoàng Đế không khỏi rùng mình một cái: “Mẫu hậu, chỗ của người có phải hơi lạnh không?”

Sơ Tranh mặt không cảm xúc: “Tâm ngươi lạnh.”

Xử lý Hoàng Đế còn phải quản lý quốc gia, chuyện này quá khủng bố.

Ta vẫn nên buông tha cho mình đi.

Tiểu Hoàng Đế hoàn toàn không biết mình vừa điên cuồng thăm dò ở cận kề cái chết, kéo Sơ Tranh nài nỉ cô ăn điểm tâm.

Còn mời công chúa Ngọc Điệp đi cùng.

“Hoàng tỷ, tỷ cũng thử xem?”

Công chúa Ngọc Điệp theo bản năng lắc đầu: “Không...”

Dương Đức công công ôn hòa nói: “Công chúa Ngọc Điệp, Bệ Hạ chuẩn bị rất nhiều, ngài thử xem sao?”

Công chúa Ngọc Điệp đối đầu với nụ cười hiền lành của Dương Đức công công, nửa ngày sau nhẹ gật đầu.

Công chúa Ngọc Điệp vùi đầu ăn, cơ hồ không nói lời nào.

Tiểu Hoàng Đế nói không ít, nhưng đều là nói nhảm.

Chờ hai tiểu tổ tông này rời đi, Sơ Tranh thở phào một hơi thật dài.

Làm Thái Hậu thật khó.

Làm mẹ kế càng khó.

Ta vẫn còn trẻ con, vì sao lại có con lớn như vậy!!

Cứ không thể bỏ qua cho một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta sao?

-

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Dung Thí, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】

Người trên giường không phản ứng chút nào.

【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô đang gặp nguy hiểm đó ~ 】

Ánh trăng sáng tỏ từ ngoài cửa sổ trút xuống, rơi vào bên cạnh giường.

Nhưng mà người trên giường cũng không có ý tứ tỉnh dậy.

【 Tiểu tỷ tỷ! 】

【 Kéo ngược lại!! 】

Sơ Tranh lập tức ngồi dậy.

“Mi bị điên à!”

Cứ khăng khăng phải chọn hơn nửa đêm, không thể chọn thời gian khác được à?

Ta không cần đi ngủ sao?

Đi làm phải có thời gian!!

【 Thẻ người tốt cần cô nha, tiểu tỷ tỷ đi nhanh đi nha! 】

“Không đi.”

Sơ Tranh ngã đầu nằm ngủ.

Ta ngược lại muốn xem xem thẻ người tốt không có ta, có thể treo được không.

【...】

Lần này Sơ Tranh nói không đi là thật sự không đi, Vương Giả gào kiểu gì cũng vô dụng.

Ngày hôm sau Sơ Tranh thức dậy, Vương Giả đã không gào nữa.

“Chết chưa?”

【...】

Vương Giả không để ý tới Sơ Tranh.

Sơ Tranh cũng lười hỏi, điềm nhiên như không có việc gì vào triều, ăn đồ ăn sáng.

Chờ làm xong những chuyện này, trong lúc rảnh rỗi, Sơ Tranh mới hỏi Tố Tuyết: “Dung Thí là ai?”

Thẻ người tốt hắc hóa, Vương bát đản không cung cấp tư liệu.

Tố Tuyết sửng sốt một chút: “Dung tướng quân.”

“...”

Câu trả lời này của ngươi có khác gì không trả lời đâu.

“Chính là vị Dung tướng khải hoàn hồi triều vào thời gian trước đấy.” Tố Tuyết bổ sung: “Đúng rồi, cô cô của hắn là mẫu phi của công chúa Ngọc Điệp.”

Sơ Tranh: “...”

Nghiệt duyên.

-

Dung gia lịch đại văn nhân, trong lịch sử đếm ra được không ít văn nhân mặc khách.

Duy chỉ có đến đời của Dung Thí, hắn lựa chọn tòng quân.

Tuổi còn trẻ đã tiến vào quân đội, khi Tiên Hoàng còn tại thế, đã chiến công hiển hách.

Về sau vẫn luôn ở biên cảnh dẫn binh đánh giặc, chống cự ngoại địch.

Dung Thí sinh ra không bao lâu, mẫu thân liền qua đời.

Bởi vì việc này, cho dù Dung Thí là nam hài nhi, cũng không được phụ thân chào đón.

Ở thời đại này, một đứa bé không được trưởng bối chào đón, cho dù không bị ức hiếp, thì đãi ngộ cũng làm người ta thổn thức.

Cũng may vị cô cô lớn hơn hắn mấy tuổi rất thương hắn, cơ hồ đóng vai “mẫu thân“.

Tuổi tác hai người không kém nhau nhiều, tình cảm vô cùng tốt.

Về phần tại sao Dung Thí lại hắc hóa, nhìn từ tư liệu bên ngoài, thì không cách nào biết được.

Dung Thí...

Hình như cô chưa từng nhìn thấy hắn trên triều đình.

Ngày hôm sau khi vào triều, cô hỏi Tiểu Hoàng Đế.

Tiểu Hoàng Đế ngược lại nhớ kỹ.

“Dung tướng quân dẫn binh đánh giặc, bị thương bên ngoài, cho nên nhi thần đồng ý cho hắn ở nhà tĩnh dưỡng hai tháng.”

Tiểu Hoàng Đế ngừng một chút, yên lặng phun tào: “Nhưng thật ra là Hoàng thúc bảo ta làm vậy.”

“Mẫu hậu, ngài hỏi chuyện này làm gì?”

“Tùy tiện hỏi một chút.” Ta định cho phụ hoàng ngươi đội nón xanh? Lời này có thể nói cho ngươi biết sao?

Đương nhiên Sơ Tranh cũng không cảm thấy mình cho Tiên Hoàng đội nón xanh.

Dù sao cô cũng không phải Nhiếp Sơ Tranh.

Sơ Tranh đi từ chỗ Tiểu Hoàng Đế ra, khi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, từ xa xa nhìn thấy mấy người đang cười cười nói nói trong đình nghỉ mát bên kia.

Đều là đám công chúa trong cung, lúc đầu Sơ Tranh không để ý.

Đợi cô đi được một khoảng cách, đột nhiên nghe thấy đình nghỉ mát bên kia vang lên âm thanh của thứ gì đó rơi xuống nước.

“Thái Hậu, người rơi xuống nước hình như là công chúa Ngọc Điệp.” Tố Tuyết nhón chân nhìn nhìn, thấp giọng nói với cô.

Công chúa Ngọc Điệp...

Sơ Tranh suy nghĩ một lát: “Đi qua xem một chút.”

“Vâng.”

Tố Tuyết nhanh chóng dẫn Sơ Tranh đi qua bên kia.

Bên ngoài đình nghỉ mát, công chúa Ngọc Điệp ở trong nước, chật vật nắm lấy mép bờ.

Một số nữ hài tử trên đình nghỉ mát, lại dùng chân giẫm tay công chúa Ngọc Điệp, tiếng vui đùa cười nhạo ầm ĩ, không ngừng truyền ra.

“Thái Hậu đến -- “

Trong đình nghỉ mát ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh.

Mấy vị công chúa dồn dập quay người, trên mặt mang theo vài phần bối rối hành lễ.

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bọn họ, rơi vào bên ngoài đình nghỉ mát, phân phó người: “Kéo người lên.”

Công chúa Ngọc Điệp được người cứu lên, Tố Tuyết lấy một bộ y phục choàng lên người công chúa Ngọc Điệp, đỡ nàng đi đến đứng bên cạnh Sơ Tranh.

Sơ Tranh hỏi mấy công chúa đứng đấy: “Các ngươi làm gì thế?”

“Thưa mẫu hậu, chúng nhi thần chỉ đang chơi đùa, Ngọc Điệp muội muội không cẩn thận rơi xuống nước, nhi thần còn chưa kịp cứu Ngọc Điệp muội muội, thì ngài đã đến.”

Người nói chuyện chính là Tam công chúa đứng ở chính giữa.

So với mấy người bên cạnh nàng ta, Tam công chúa trấn định hơn nhiều, thậm chí còn dám nhìn thẳng Sơ Tranh.

Mẫu phi của bọn họ mất rồi.

Nhưng gia tộc mẫu phi vẫn còn, bọn họ có chỗ dựa, có hậu đài.

Cho dù Sơ Tranh thân là Thái Hậu, không quyền không thế, thì cũng chỉ là cái thùng rỗng.

Cho nên Tam công chúa cũng không sợ.

Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, rơi vào trên người công chúa Ngọc Điệp: “Ngươi nói.”

Công chúa Ngọc Điệp ôm lấy cánh tay phát run, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Là... là... Nhi thần không cẩn thận rơi xuống nước.”

Ánh mắt Sơ Tranh lãnh đạm: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Công chúa Ngọc Điệp yếu ớt như ruồi muỗi: “Phải.”

Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: “Vậy đi thôi.”

Sơ Tranh cũng không có ý tứ muốn lấy lại công đạo cho công chúa Ngọc Điệp.

Cô nói, là vì nể tình thẻ người tốt, ra mặt cho nàng cũng không phải không được.

Nhưng người trong cuộc cũng không dám nói ra, tại sao cô phải tốn sức đi lấy lại công đạo cho nàng.

“Cung tiễn mẫu hậu.”

Đám người Tam công chúa đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi.

Chờ không nhìn thấy bóng dáng Sơ Tranh nữa, mới có người hỏi: “Tam tỷ tỷ, nàng sẽ không cáo trạng với Thái Hậu chứ?”

Tam công chúa tràn đầy tự tin: “Nàng không dám. Lại nói, cho dù nàng nói thì thế nào.”

Thái Hậu chỉ là có vận khí tốt.

Vừa mới tiến cung thì Tiên Hoàng qua đời.

Nhặt được tiện nghi, lên làm Thái Hậu.

Dù sao cũng chỉ là một nha đầu tầm tuổi bọn họ thôi.

Nếu như không phải thân phận còn ở đó, thì căn bản không cần để vào mắt.

Tam công chúa đã nói như vậy, mấy vị công chúa khác cũng yên tâm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.