Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Anh biết cái này không?” Sơ Tranh lộ ra vòng tay trò chơi trên cổ tay.
Lục Phong Trạch híp híp mắt: “Sao lại ở chỗ cô?”
“Đây là cái gì?”
“Vòng tay thành phẩm đầu tiên của trò chơi Phồn Tinh.” Dường như Lục Phong Trạch chỉ thấy kỳ quái vì tại sao vòng tay lại xuất hiện trong tay Sơ Tranh: “Sao nó lại ở trong tay cô.”
Game online thực tế ảo dùng vòng tay và mũ để kết nối, cảm giác thể nghiệm so ra kém hơn khoang trò chơi.
Nhưng sự lựa chọn của đại chúng tất nhiên là vòng tay và mũ trò chơi có giá cả phải chăng hơn.
Bởi vì khoang trò chơi quá đắt, nên chú định chỉ có thể là một phần nhỏ có được.
Cho nên cái ban đầu làm chính là mũ trò chơi.
Vòng tay kia là thành phẩm đầu tiên, có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên sau đó cũng luôn do Tinh Thần sử dụng.
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng muốn biết, vì sao Tinh Thần lại gửi thứ này cho tôi.”
Dù sao cô cũng không quen biết người này.
Đột nhiên cho cô một đống phiền phức... Được rồi, nể tình vật nhỏ, cứ nhịn trước đi vậy.
“Thứ này có gì đặc biệt không?”
Lục Phong Trạch: “Không có, chỉ là một cái vòng tay trò chơi mà thôi.”
Vòng tay là dùng để khóa tin tức thân phận, không giống những công ty khác, thứ khóa lại chính là mũ trò chơi, không có vòng tay.
Muốn chơi game thì sẽ hơi phiền phức, phải đội mũ trò chơi lên.
Kỹ thuật này của công ty Phồn Tinh là độc nhất vô nhị, cho nên ở trên thị trường mới có thể khinh thường quần hùng.
-
Lục Phong Trạch cố kỵ sự uy hiếp của Tinh Tuyệt, chuyện mà hắn ta biết được đều thành thật trả lời.
Đi từ căn phòng dưới tầng hầm ra, Sơ Tranh hỏi Tinh Tuyệt: “Lời Lục Phong Trạch nói, anh tin bao nhiêu?”
Tinh Tuyệt lắc đầu, hắn cũng không biết lời Lục Phong Trạch nói có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Dù sao thì hắn mất trí nhớ mà...
Kết hợp những manh mối mà bây giờ họ có được lại, thì dường như những lời Lục Phong Trạch nói cũng là sự thật.
Tinh Tuyệt: “Câu nói kia chắc là thật.”
Kẻ sáng lập không phải thượng đế, là tai vạ.
Nhưng lời này có ý gì?
Tinh Tuyệt: “Bảo Bảo, em cảm thấy là có ý gì?”
Sơ Tranh: “Không biết, em cũng không phải anh trai anh.”
Ai biết Tinh Thần muốn dùng câu nói đó để biểu đạt điều gì.
Có lẽ chính là giống như Lục Phong Trạch nói.
Lý giải từ trên mặt chữ thì chính là kế hoạch Phồn Tinh có thể sẽ mang đến tai họa, kẻ sáng lập, chính là chỉ những người nghiên cứu như họ.
Sơ Tranh cũng hiểu đại khái về kế hoạch này, nhìn từ quan điểm của cô, nếu thực hiện được kỹ thuật này, thì có chỗ tốt mà cũng có chỗ xấu.
“Chú.” Không biết Tinh Kiều từ đâu xuất hiện, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Sư phụ.”
Sơ Tranh: “Em đến rất đúng lúc, tấm hình kia em có mang theo không?”
“Hình gì cơ ạ?” Tinh Kiều không hiểu.
“Tấm hình có cha em mà em cho tôi xem ở trang viên Tinh Gia ấy.” Tấm hình có chụp chung với Lục Phong Trạch ấy, trên đó trừ Tinh Thần ra thì còn có một người nữa.
Mặc dù Tinh Kiều không hiểu, nhưng vẫn lạnh lùng gật đầu: “Có mang theo.”
“Lấy ra tôi xem một chút.”
“Vâng.”
Tinh Kiều đi đến số 13 lấy album ảnh.
Sơ Tranh lật đến tấm hình lần trước cô từng xem, chỉ vào người bên cạnh Lục Phong Trạch hỏi: “Người này là ai?”
Tinh Tuyệt là nhân sĩ mất trí nhớ, chắc chắn không biết, cho nên Sơ Tranh cũng không hỏi hắn.
Tinh Kiều nhìn qua, lắc đầu: “Không biết.”
Sơ Tranh: “...” Cần mi có ích gì.
Tinh Tuyệt nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Bảo Bảo không hỏi anh sao?”
“Anh biết?”
Trong đôi mắt Tinh Tuyệt mang theo ánh sáng, cười gật đầu: “Ừ.”
Sơ Tranh ngờ vực nhìn hắn: “Anh khôi phục ký ức rồi?”
“Không có nha.” Tinh Tuyệt vô tội lắc đầu: “Anh chỉ từng thấy tư liệu của anh ta mà thôi.”
“Ồ...” Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, là cô suy nghĩ nhiều sao? “Anh ta là ai? Bây giờ đang ở đâu?”
“Anh ta chết rồi.”
Trò chơi Phồn Tinh là hạng mục mà Tinh Thần đã muốn làm từ khi còn học đại học, nhưng anh ta thân là con riêng, tài nguyên và tài sản có thể dùng được căn bản không đủ để chống đỡ nổi hạng mục này.
Về sau Tinh Thần vào công ty, thì có được một chút cơ sở.
Lúc ấy anh ta đã có được một đoàn đội thô sơ giản lược, người này chính là một thành viên rất quan trọng trong đoàn đội đó.
Về sau Tinh Tuyệt thượng vị, thăng chức cho Tinh Thần, cung cấp tài chính, còn đưa công ty game cho anh ta.
Lúc này Tinh Thần mới hoàn toàn khởi phát hạng mục này.
Người này chết như thế nào thì trên tư liệu không viết, chỉ viết là đã chết, thời gian là sau khi Lục Phong Trạch rời đi.
“Nói cách khác hạng mục này, ba người quan trọng nhất thì hai người chết, một người bị loại ra...”
Sơ Tranh nhìn hắn.
Tinh Tuyệt vô tội nhìn lại.
Một lát sau, hắn nhấp môi dưới: “Bảo Bảo, em nghi ngờ anh?”
Người phụ trách chủ chốt của hạng mục, hai người thì chết rồi, một người thì bị đá ra khỏi đội, cuối cùng người được lợi chính là kẻ đằng sau chưởng khống kế hoạch này như Tinh Tuyệt.
“Không có.” Sơ Tranh phủ nhận, cũng cấp tốc nói sang chuyện khác: “Em phải đi điều tra chuyện của em, anh từ từ điều tra đi, có vấn đề gì thì đến tìm em.”
Tinh Tuyệt lại không có ý định bỏ qua như vậy: “Bảo Bảo, nếu như quả thật là anh làm, thì em sẽ làm sao?”
“Là anh làm sao?”
“Anh không biết nha.” Tinh Tuyệt viết rõ mấy chữ to “anh mất trí nhớ” lên trên trán, cực kỳ vô tội.
“Có liên quan gì đến em đâu.” Sơ Tranh bóp bóp gương mặt hắn: “Cái em muốn là con người anh, dù cho anh làm gì cũng chẳng sao cả.”
“Bảo Bảo, tam quan của em bất chính. Nếu như thật sự là do anh làm, vậy thì anh chính người xấu, em như vậy là dung túng.”
Sơ Tranh hùng hồn nói: “Tam quan của em là anh, em cứ dung túng đấy, làm sao?”
Nhịp tim Tinh Tuyệt thình thịch gia tốc, lông mi run rẩy, nhẹ giọng gọi: “Bảo Bảo...”
Thanh âm thật thấp, mang theo chút ý vị không rõ, Sơ Tranh biết hắn gọi mình như vậy đại biểu cho cái gì.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn Tinh Kiều vẫn còn đứng ở bên cạnh.
Tinh Kiều: “...” Em chỉ là một người công cụ lạnh lùng, không nghe thấy gì cả, cũng không nhìn thấy gì hết.
Đương nhiên cuối cùng trở ngại người công cụ ở đây, cũng không phát sinh chuyện không nên miêu tả.
“Bảo Bảo, em thật sự không sợ anh là người xấu sao?”
“Có thể xấu đến mức nào?” Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm, lại trấn an một câu: “Em có thể vớt anh ra, đừng sợ.”
Tinh Tuyệt: “...”
Ý này sao nghe như hắn sắp sa ngã vào rồi vậy?
Có lẽ Tinh Tuyệt có lời muốn hỏi Tinh Kiều, thuận tiện dẫn cậu bé đi.
Vốn muốn mang Sơ Tranh cùng đi, nhưng đáng tiếc Sơ Tranh còn có việc muốn hỏi Lục Phong Trạch, từ chối lời mời của hắn.
“Chủ nhân chủ nhân!!”
Người máy nhanh như chớp chạy lại, đụng vào gót chân cô thì dừng lại.
“Gào cái gì?”
“Chủ nhân, người ta có phát hiện mới.” Người máy thở phì phò: “Ngài thái độ kiểu gì đấy, ta không nói cho ngài biết nữa!”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh cầm nó lên: “Phát hiện gì.”
“Ngài hung ác như vậy... Đừng lắc đừng lắc, choáng đầu, ta nói ta nói.” Người máy to giọng gào lên: “Ta phát hiện cái này.”
Người máy ném tư liệu ra trong không khí, là cái ký hiệu mà lần trước trông thấy.
“Đây là một loại văn tự.” Người máy bập bẹ nói: “Cái này có ý nghĩa là thần bí, không xác định.”
“...”
Người máy không nói gì nữa.
Sơ Tranh: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.” Người máy chống nạnh: “Ngài thả người ta xuống! Đáng ghét!!”
Sơ Tranh buông tay, người máy đập xuống đất.
Liễu Trọng ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, ngó qua xem, trong lòng cảm thán chất lượng của người máy thật tốt.
Bất kể đập thế nào cũng không thấy bị tổn thương gì... Đương nhiên người máy cho rằng nó bị tổn thương rất nặng, cũng kháng nghị với Sơ Tranh.
*
Bối cảnh vô căn cứ, nội dung hư cấu, đừng thay vào hiện thực.