Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bởi vì văn tự thất truyền và biến mất, người máy kiểm tra số liệu trên toàn thế giới, mới tìm được một chút tài liệu như vậy.
Thần bí, không xác định.
Cái này ngược lại rất phù hợp với sinh vật không biết.
Nhưng cho dù biết rõ ký hiệu này có ý gì, thì cũng không thể biết được người kia...
Sơ Tranh nghĩ đến một chuyện, lần nữa trở lại nơi nhốt Lục Phong Trạch.
“Anh và người kia giao dịch cái gì?” Không biết người kia là ai, vậy thì ra tay từ mục đích của hắn.
Lục Phong Trạch ngồi dưới đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe thấy câu hỏi của Sơ Tranh, hắn ta cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Cô cảm thấy người chết rồi sẽ đi đâu?”
“Không đi được đâu cả, chết thì sẽ biến mất.”
Lục Phong Trạch đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt mang nụ cười quỷ dị: “Cô không muốn sống mãi mãi sao?”
“Sống mãi mãi không tốt đẹp như anh nghĩ.”
“Cô lại chưa từng sống như vậy, sao biết được nó không tốt đẹp?” Lục Phong Trạch cúi đầu xuống, lẩm bẩm: “Cô không hiểu gì cả, những người như các người sao mà hiểu được chứ...”
“...”
Ta phải làm sao để uyển chuyển nói cho hắn biết, ta sống thật lâu nhỉ?
Sơ Tranh nghĩ lại vẫn thôi quên đi, đây không phải là chuyện mà hắn ta nên biết.
“Nội dung dao dịch của các người gì.” Sơ Tranh lại hỏi lại một lần.
Lục Phong Trạch trầm mặc một lát, vẫn nói: “Một loại khoáng vật.”
“Khoáng vật?”
Ở cái niên đại như bây giờ, chuyện lên trời đã không phải là việc gì khó, phía chính phủ cũng đã phê chuẩn cho những tập đoàn lớn này tự mình đi sâu thăm dò khai thác trên không.
Tập đoàn Phồn Tinh có bộ phận nghiên cứu liên quan đến lĩnh vực này của riêng mình.
“Nghe nói là thứ mà vài thập niên trước thăm dò khai thác trên không mang về, nhưng thứ đó không có giá trị nghiên cứu gì.”
Dù sao cũng là thứ mang từ vũ trụ về, cho nên họ cũng không dám vứt đi.
Vẫn chồng chất trong kho hàng.
Sơ Tranh khẽ nhíu mày: “Hắn dùng nó để làm gì?”
Lục Phong Trạch: “Không biết, tôi quan tâm những chuyện này làm gì chứ.”
Sơ Tranh: “Anh đưa bao nhiêu cho hắn rồi?”
Lục Phong Trạch: “Không nhiều, dù sao chuyện hắn đồng ý với tôi cũng chưa làm được, sao tôi có thể giao đồ cho hắn được.”
Lục Phong Trạch lấy tất cả hai lần, có khoảng hơn 20 viên.
Một viên lớn tầm bằng cái bánh trôi, toàn thân màu đen, giống như một loại thủy tinh xinh đẹp nào đó, nhưng dễ vỡ.
Dễ vỡ...
“Thứ kia có bao nhiêu?”
“Không biết, rất nhiều.” Lục Phong Trạch nói: “Lúc ấy tưởng là khoảng vật gì quan trọng lắm, cho nên đã đưa về rất nhiều, chắc cũng tầm nửa cái nhà kho đấy.”
Kéo cũng đã kéo về rồi, cũng không thể chở đi trả lại được đúng không?
Nhà kho của tập đoàn Phồn Tinh còn nhiều, cho nên căn bản không ai để ý đến thứ này.
-
Sơ Tranh tưởng là nửa cái nhà kho mà Lục Phong Trạch nói, là loại nhà kho không lớn ấy.
Nhưng khi cô nhìn thấy cái nhà kho rộng lớn mênh mông, và khoáng vật màu đen hình dạng hòn núi nhỏ thật sự chất đầy nửa cái nhà kho thì rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc tập đoàn Phồn Tinh có bao nhiêu tiền?
Đối với chuyện dưới danh nghĩa của mình có bao nhiêu cái nhà kho thì Tinh Tuyệt không rõ lắm, cho nên có những thứ gì, tất nhiên hắn cũng không biết được toàn bộ.
Tinh Tuyệt cầm một viên khoáng vật trở về: “Thứ này không có phóng xạ, cũng không có bất kỳ giá trị sử dụng gì, rất dễ vỡ nát, em xem này...”
Tinh Tuyệt trực tiếp bóp nát viên khoáng vật kia.
“Cần thứ này để làm gì chứ?” Tinh Tuyệt nghĩ mãi mà không rõ loại vật này có giá trị sử dụng gì.
Sơ Tranh gẩy gẩy mảnh khoáng vật vỡ vụn trong lòng bàn tay Tinh Tuyệt.
Cũng không giống như kiểu vỡ của Ngân Sa, mà là vỡ thành mảnh hạt nhỏ.
Sơ Tranh cũng không phát hiện được có chỗ nào không đúng, giống như Tinh Tuyệt nói, đây chỉ là khoáng vật không có bất cứ tác dụng gì.
Sơ Tranh trầm tư một lát: “Có thể cho em hết không?”
Mặc kệ đây là thứ gì, lấy trước rồi nói sau.
Không để lại cho con chó điên đứng sau gây sự một viên nào!
“Được chứ.” Tinh Tuyệt không chút nghĩ ngợi đồng ý.
Những thứ này vốn đã không có tác dụng gì, chồng chất ở đây, chỉ là bởi vì đồ đưa từ trên không về không dễ xử lý, cho dù không có tác dụng cũng không thể trực tiếp ném ở bên ngoài, mà là phải kéo về lại trên không.
Việc này tiêu tốn một khoản chi phí rất lớn, còn không bằng cứ chồng chất trong kho hàng đi.
“Bảo Bảo muốn gì anh đều cho em.” Tinh Tuyệt cười cưng chiều, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như lông vũ phất qua mặt hồ, cực kỳ chọc người: “Bao gồm cả anh.”
Sơ Tranh nhịn một chút: “Ăn nói nghiêm túc đi.”
“Sao anh lại không nghiêm túc rồi?” Mặt mày Tinh Tuyệt tràn ngập nghi hoặc: “Bảo Bảo muốn anh, anh đương nhiên sẽ cho. Bảo Bảo bây giờ có muốn không? Nơi này không co ai...”
Sơ Tranh lạnh lùng cong ngón tay búng lên trán hắn một cái.
“Đau.” Tinh Tuyệt che trán, nhỏ giọng kháng nghị.
“Những thứ này trừ các anh ra thì còn ai có nữa?” Sơ Tranh không để ý, tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Chắc không đâu.” Tinh Tuyệt thả tay xoa xoa trán xuống: “Bây giờ có thể khai thác trên không chỉ có mấy tập đoàn, phương hướng thăm dò mà mọi người vẽ ra đều không phải là cùng một phương hướng, rất khó gặp phải thứ tương đồng nhau.”
Kẻ có được năng lực thăm dò thì không ít, nhưng chính thức có được năng lực khai thác lại chỉ có một số nhỏ.
Rất nhiều công ty đều là sau khi thăm dò phát hiện, ra giá cao bán tọa độ cho tập đoàn lớn hoặc hợp tác kiểu yêu cầu tham dự chia hoa hồng.
Sơ Tranh muốn lấy hết những thứ này đi, Tinh Tuyệt hết sức chủ động: “Bảo Bảo có cần anh giúp không?”
“Không cần, em sẽ cho người đến chuyển.”
“Ồ.” Tinh Tuyệt rất thất vọng, hắn rất tình nguyện giúp đỡ nha.
-
Sơ Tranh trở về liền bảo người máy làm cái phân tích, thành phần cấu tạo thành khoáng vật đều không tồn tại trên mặt đất, tất cả đều là một số thành phần lạ lẫm cấu thành.
“Chỉ là...” Người máy chắp tay sau lưng, giống như lão học cứu* tản bộ trên bàn: “Hình như thứ này có Linh trị dao động.”
(*Lão học cứu 老学究: từ “học cứu” nguyên là danh xưng chuyên môn xuất phát từ chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.)
Sơ Tranh: “Cái gì gọi là hình như?”
“Nó rất yếu nha.” Người máy bĩu môi: “Phân tích không ra... Bọn nó muốn làm gì?”
Ai?
Sơ Tranh quay đầu nhìn ra phía sau cô.
Hai con người giấy không biết đứng sau lưng cô từ khi nào, đôi má đỏ, bím tóc dài cực kỳ lóa mắt.
Lúc này nụ cười của hai con người giấy cực kì quỷ dị, đang nhìn chằm chằm vào cô... Tảng đá trên bàn.
Sơ Tranh nhíu mày, đẩy tảng đá sang một bên khác.
Đầu người giấy di chuyển theo.
Sơ Tranh cầm lấy tảng đá lắc lư trên không trung, lúc thì ở bên trái lúc thì qua bên phải, đầu của hai con người giấy quay đến sắp rơi ra luôn rồi.
“Muốn?”
Người giấy đồng thời gật đầu, đôi môi đỏ rực uốn lượn ra độ cong lớn nhất, để bày tỏ quyết tâm rất ham muốn của bọn nó.
Sơ Tranh đứng dậy tìm ra chiếc bình đựng con sách sinh vật không biết lúc trước, đẩy ra chặn đường người giấy, trở lại bên bàn.
Người giấy nhắm mắt theo đuôi đi theo, nhưng không dám trực tiếp động thủ cướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Sơ Tranh móc quyển sách kia ra.
Sinh vật không biết bị nhét trong đó quá lâu, cảm thấy có chút thiếu “dưỡng khí”, cả người đều là choáng váng.
“Ngươi... Ngươi lại muốn làm gì!” Nếu như sinh vật không biết có tay, thì lúc này chắc đang làm động tác hai tay ôm ngực.
Sơ Tranh đặt một viên khoáng vật trước mặt nó.
Sinh vật không biết vốn đang muốn nói chuyện, một giây sau thì đã bị viên khoáng vật này hấp dẫn.
Xuất phát từ bản năng săn mồi, sinh vật không biết ấn bụp người xuống, dùng thân thể che kín viên khoáng vật kia.
Làm xong những chuyện này, nó mới nhớ tới còn có ma quỷ ở đây, thận trọng nhìn Sơ Tranh vài lần.
Thấy cô không có phản ứng gì, cấp tốc hòa tan khoáng thạch kia vào trong thân thể mình.