Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Năm phút sau, Sơ Tranh cài đặt xong mật mã.
Tinh Tuyệt vẫn còn đang viết, hắn luôn cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, có lẽ trước kia đã từng làm cùng Bảo Bảo...
Nghĩ như vậy, Tinh Tuyệt bất giác cong môi cười.
Tinh Tuyệt viết xong, quay đầu nhìn Sơ Tranh: “Bảo Bảo viết gì vậy?”
“Anh đoán xem.”
“Đoán không được.” Tinh Tuyệt cũng không có ý muốn xem: “Bảo Bảo có muốn xem của anh không?”
Sơ Tranh đưa cái của mình cho hắn, lấy cái của hắn đi, trực tiếp nhét vào trong túi: “Đi thôi.”
“Hả?” Tinh Tuyệt chỉ vào ao: “Không ném vào sao?”
“Tất cả mọi thứ của anh đều là của em, cái này đương nhiên phải cho em bảo quản.” Sơ Tranh nói lời này với giọng điệu rất đương nhiên lại phách lối.
Tinh Tuyệt mờ mịt nhìn cô một chút, lại nhìn đủ loại tuyên ngôn tình yêu hiện lên rồi dừng lại trên không của ao.
Sơ Tranh đội mũ và khẩu trang lên cho hắn, dẫn hắn rời đi.
Tinh Tuyệt nắm chặt tinh phiến trong tay, cẩn thận cất kỹ.
-
Kinh Nam thành là thành phố khoa học kỹ thuật, ở đây các loại triển lãm khoa học kỹ thuật một năm bốn mùa gần như không đứt đoạn.
Nhưng triển lãm khoa học kỹ thuật lần này còn lớn hơn những cái khác nhiều, thuộc về thịnh hội ba năm một lần của giới khoa học kỹ thuật.
Trừ triển lãm, còn đồng thời tổ chức cả thi đấu.
Thi đấu thắng được thứ hạng, thì có khả năng được công ty nhìn trúng đầu tư cho.
Đây cũng là nơi khởi nguồn cho giấc mơ của rất nhiều người.
Cho nên người trong triển lãm khoa học kỹ thuật... Vẫn rất nhiều.
Tinh Tuyệt theo bản năng không quen với nhiều người như vậy, nhưng chỉ cần nhìn Sơ Tranh, hắn lại cảm thấy mình làm được.
“Bảo Bảo, em đang nhìn gì thế?” Từ khi vào đây, Sơ Tranh vẫn cứ dò xét xung quanh.
“Nơi này có chút kỳ quái.”
Tinh Tuyệt nhìn xung quanh, lúc này họ ở trong nơi triển lãm người máy, khắp nơi đều là người máy hình thù kỳ lạ, công năng cổ quái.
“Kỳ quái chỗ nào?” Hắn không nhìn ra gì cả.
Lưu lượng người lớn đến vậy, mà đến cả một con sinh vật không biết hoặc là người bị sống nhờ cũng không có.
Thậm chí còn không hề có chút Linh trị dao động nào.
Chuyện này không bình thường.
Sơ Tranh nắm chặt tay Tinh Tuyệt: “Trực giác. Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
“Ồ.”
Tinh Tuyệt cực kỳ nghe lời, Bảo Bảo nói có vấn đề, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Hai người vừa quay người, thì đằng sau bỗng có bạo động.
Động tĩnh ấy rất lớn, đầu tiên là tiếng vật nặng ngã xuống đất, tiếp đó là tiếng hét vang vọng tới tận tầng mây của đám người.
Sơ Tranh nhìn qua phía âm thanh truyền tới.
Người máy cỡ lớn ngã dưới đất, đám người xung quanh hỗn loạn, bị biến cố này dọa cho phát sợ.
Có vẻ như còn đập trúng cả người...
“Cứu mạng.”
“Cứu người, mau cứu người đi!!”
Nhưng vào lúc này, người máy cỡ lớn kia đột nhiên động đậy, đầu tiên là hoạt động ngón tay, chậm chạp chống xuống đất, muốn đứng lên.
“A —— “
“Sao lại thế được!!” Có người kêu lên sợ hãi, giống như không tin vào những gì mình trông thấy.
Người máy này căn bản không thể nào hoạt động được, đặt nó ở đây chỉ dùng để hấp dẫn ánh mắt mà thôi.
Sao nó có thể hoạt động được!!
Người máy đã đứng lên, cao tầm gần năm mét, con người đứng trước mặt nó, lập tức lộ vẻ nhỏ bé và yếu ớt.
“Rầm —— “
Người máy giơ tay đập vào giá đỡ bên cạnh, đồ vật rầm rầm rơi xuống.
Đám người sợ hãi kêu lên chạy về nơi xa.
Người máy vặn vẹo đầu, dường như đang quan sát xem nên phá hư từ đâu thì tốt.
Đây là thứ người bình thường trông thấy.
Mà thứ Sơ Tranh trông thấy lại không giống như bọn họ.
Bắt đầu từ khi người máy cỡ lớn hoạt động, Sơ Tranh cũng cảm giác được một cỗ Linh trị dao động hỗn loạn lại cực cao.
Sinh vật không biết có Linh trị dao động cao cũng không phải Sơ Tranh chưa từng thấy.
Nhưng Linh trị dao động hỗn loạn như thế thì cô chưa từng thấy bao giờ.
Mỗi con sinh vật không biết Linh trị dao động đều sẽ có chỗ không giống nhau, cũng giống như dung mạo của con người vậy.
Nhưng người máy cỡ lớn này, lại giống như dung hợp rất nhiều Linh trị dao động của sinh vật không biết...
Sơ Tranh không khỏi nghĩ đến thứ được nuôi trong phòng thí nghiệm.
Sơ Tranh vừa thông báo cho người của Vấn Tiên Lộ tới, vừa đi qua phía bên kia.
Cô còn đi chưa được mấy bước, thì thấy nơi xa có một đám người chạy ngược chiều tới.
Đám người này ăn mặc hơi kỳ quái, ngày nắng to còn quấn kín như cái bánh chưng, đeo khẩu trang thống nhất.
Bọn họ cấp tốc vây quanh người máy cỡ lớn.
Lúc này đám người đã giải tán gần hết, xung quanh trống rỗng.
Hiển nhiên người máy cỡ lớn không để người bao vây nó vào mắt, nhấc chân quét qua phía những người kia.
Thân hình cao lớn là ưu thế, cũng là yếu thế. của nó
-
“Bảo Bảo, em muốn đi qua?” Tinh Tuyệt kéo Sơ Tranh, nhíu mày nhìn qua bên kia.
Hắn chỉ là người bình thường, không phát hiện được vật gì khác, chỉ là theo bản năng cảm thấy không thoải mái lắm.
“Anh tìm một chỗ tránh đi.” Sơ Tranh nhét người máy cho hắn: “Em đi xem một chút.”
Gây sự giữa thanh thiên bạch nhật, dù cho nó có lai lịch gì, bắt về trước rồi nói sau!
“Dựa vào cái gì mà bắt người ta ở lại trông coi trẻ con chứ!!” Người máy bập bẹ kháng nghị: “Ta muốn đi đánh nhau!!”
Sơ Tranh: “Mi đánh thắng được mấy tên.”
Người máy: “Oa. Còn không phải trách ngài không cho người ta một người thân thể cao lớn uy mãnh sao, ta thấy con bên kia rất tốt, người ta muốn cái kia!”
“Nằm mơ.”
Người máy: “...” Tự bế.
“Bảo Bảo...” Tinh Tuyệt lo lắng.
“Yên tâm, không sao.” Sơ Tranh Giơ tay sờ đầu hắn: “Em rất lợi hại.”
“...”
Tinh Tuyệt ôm người máy, chậm rãi buông tay cô ra.
Thế giới của cô, hắn chỉ nhìn thấy nửa phần, không biết được hung hiểm bên trong, cũng không biết tất cả những gì cô trải qua, nhưng hắn tin tưởng người trước mặt này.
-
Người ở gần đó đều đã chạy hết, Sơ Tranh giẫm lên đầy đất bừa bộn, mò đến gần vòng chiến.
Người máy cỡ lớn kia lúc này bị kiềm chế, có vẻ rất tức giận và phẫn nộ, không ngừng đập đồ vật ở gần đó.
“Đồ vật!”
Trong đám người có người hô lớn một tiếng.
Hai người bên cạnh lập tức rút lui ra, lấy từ trong túi ra mấy cái hộp, phân biệt vứt cho những người khác.
Hộp là chất liệu trong suốt, Sơ Tranh thấy rõ bên trong chính là ngân sa.
Ngân sa gặp nước cấp tốc nở ra rồi ngưng kết, nó có thể giống như khối băng, nhốt sinh vật không biết ở bên trong.
Nhưng thứ đồ chơi này dùng có hơi nguy hiểm.
Bởi vì bạn không thể tùy tâm sở dục để nó ngưng kết thành thể tích lớn nhỏ mà mình muốn.
Nếu như không khống chế tốt, thì bản thân mình cũng sẽ gặp nạn.
Lượng ngân sa cần dùng được khống chế rất vừa vặn.
“Không được, trước tiên cần phải ép nó ra đã! Hình thể của thứ này quá lớn, rất dễ xảy ra chuyện.”
Người máy cao tận năm mét, xác thực rất rêu rao.
Bọn họ cũng không dễ mang đi.
Một đám người bắt đầu thử ép thứ bên trong người máy cỡ lớn ra.
Người máy cỡ lớn đột nhiên từ bỏ chống cự đám người này, mạnh mẽ đâm qua một phương hướng.
“Nó muốn chạy!”
“Ngăn nó lại.”
Sơ Tranh nhìn đám người kia ngăn người máy cỡ lớn lại, cũng phối hợp ép thứ bên trong ra.
Đó là một thứ có hình dạng kiểu mây mù, biên giới mơ hồ lộ ra ánh sáng màu.
Đúng là giống như lời Diệp Tích nói.
Thứ đồ ấy còn muốn trở lại trong thân thể của người máy cỡ lớn, sau khi bị phát hiện ra ý đồ này, người đứng gần người máy cỡ lớn nhất, đổ một vốc ngân sa vào chỗ người máy.
Một người khác mở nước dùng để chữa cháy bên cạnh ra, phun nước về phía bên kia.
Ngân sa lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bao lấp người máy vào trong đó, hình thành một tinh thể cỡ lớn.
Dường như đám mây mù kia rất tức giận, vốn là màu xám trắng, lúc này màu sắc của nó sâu hơn mấy phần.