Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Nhanh lên!!”
Trong đám người có người quát một tiếng.
“Sắp có người đến rồi!!”
Đám người kia lập tức phân công vây quanh đám mây mù kia bắt đầu ném Ngân Sa, có lẽ mây mù biết đó là thứ gì, nhắm chuẩn một phương hướng rồi chạy về bên đó.
Nhưng bên đó còn có người cầm súng bắn nước, chạy về phía bên kia, thì có người ném Ngân Sa về bên đó, súng nước bắn qua, Ngân Sa cấp tốc ngưng kết thành một mặt tường.
Mắt thấy đã sắp phong bế được đám mây mù kia rồi, một nắm Ngân Sa cuối cùng ném qua, lại không thể rơi xuống vị trí như trong dự liệu mà bị gió thổi qua, toàn bộ rơi hết nên thân người phía dưới.
“A!”
Súng bắn nước cũng thay đổi phương hướng, phun về phía những người ném Ngân Sa.
Ngân Sa rơi lên người họ không ít, lúc này nước phun tới, lập tức ngưng kết thành pho tượng.
Mà đám mây mù kia tìm đúng cơ hội, bay ra từ phía trên, trong nháy mắt nện vào trong tạp vật bên cạnh, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Chờ phản ứng lại đuổi theo thì bên kia chỉ có tạp vật, làm gì có thứ mà họ muốn bắt nữa.
Sơ Tranh cũng không nghĩ tới tốc độ của thứ kia đột nhiên nhanh như vậy, vừa rồi tốc độ nó di động cũng không phải rất nhanh, nếu không thì sẽ không bị đám người này chặn lại.
“Má! Cậu làm gì thế hả!!”
“Tôi... Tôi không biết, đột nhiên không thể khống chế được, tôi...” Người cầm súng bắn nước hoảng sợ nhìn xung quanh.
Vừa rồi đột nhiên có một sức mạnh khiến cho hắn ta xoay chuyển phương hướng.
“Vất vả lắm mới tìm được nó, bây giờ lại chạy mất! Lấy gì về giao nộp bây giờ?”
“Cơn gió vừa rồi không đúng, nơi này không có gió!!” Người nói chuyện ra hiệu những người khác đừng cãi nhau nữa: “Nơi này có người khác, dọn dẹp bên kia đi, nhanh đi thôi.”
Thứ bọn họ muốn tìm đã chạy, ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
“Mấy người muốn đi đâu?”
Đám người giật nảy mình, nhìn sang nơi âm thanh truyền tới.
“Người của Vấn Tiên Lộ.” Đối phương chỉ nhìn một chút là nhận ra ngay: “Rút lui!”
Bọn họ cũng mặc kệ những Ngân Sa dưới đất, phản ứng đầu tiên chính là rút lui.
Sơ Tranh: “...”
Ta đáng sợ như vậy sao?
Sơ Tranh ngăn đám người này lại, giọng điệu không nghe ra chập trùng gì: “Chạy cái gì, nói chuyện chút.”
“Chúng tôi...”
Người kia vừa nói được câu đó, biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng lại, ánh sáng trong mắt bỗng nhiên biến mất.
Ngay sau đó thân thể giống như mất đi chèo chống, ngã xuống đất, mất đi sự sống.
Người này chết giống như một cái chốt mở, mấy người còn lại cũng dồn dập ngã xuống đất.
Chỉ hai ba giây sau đã hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.
Đậu... má?
Các ngươi như vậy có phải chết quá quyết đoán rồi không?
Ta còn chưa hỏi gì đâu!!
Hình như Sơ Tranh có phát giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua một phương hướng.
Bên kia là một con đường cái, ven đường có một chiếc xe màu đen đậu lại, trừ như vậy thì không có bất cứ thứ gì nữa.
Sơ Tranh vừa định đi sang bên kia, đằng sau đột nhiên có tiếng vang.
Sơ Tranh quay đầu nhìn lại thì thấy giá đỡ ở vị trí Tinh Tuyệt đứng đang rơi xuống.
Một mảnh giá đỡ kia đều đang rơi xuống, cho dù Tinh Tuyệt chạy nhanh, cũng tuyệt đối sẽ bị đập trúng.
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quay người trở về.
Đợi cô đưa Tinh Tuyệt đến nơi an toàn, lại nhìn sang phía bên kia, thì bên kia chỉ còn lại đường cái không có thứ gì cả.
-
Tạ Thời và Tô Đề Nguyệt gần như là đến cùng lúc với nhau —— Tô Đề Nguyệt vì nhận được tin tức có Linh trị dao động dị thường nên mới tới.
Liễu Trọng đang điều tra chuyện tổ chức sát thủ sinh vật không biết, cho nên Tạ Thời dẫn người tới.
Sơ Tranh và Tinh Tuyệt đợi ở chỗ thoáng mát, cô thì đứng, dựa vào tường, người đàn ông thì ngồi, dựa vào người cô, sắc mặt khó coi.
Trên mặt đất nơi xa có mấy người không biết sống chết nằm.
Tô Đề Nguyệt vừa cho người phong tỏa tin tức ở đây, vừa tìm hiểu tình hình.
Tạ Thời ngồi xổm ở bên cạnh một người, đang kiểm tra người kia.
“Sơ Tranh tiểu thư, tôi kiểm tra hết rồi, đều bị sống nhờ.” Tạ Thời đi từ bên kia về, dùng nước rửa tay: “Bọn họ đột nhiên tử vong, Sơ Tranh tiểu thư lại không nhìn thấy sinh vật không biết, vậy thì chỉ có một khả năng.”
Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên tiếp lời: “Chết trong thân thể bọn họ.”
Nhưng vấn đề lại đến.
Người nào có thể đồng thời điều khiển những sinh vật không biết này chết đi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Sơ Tranh nghĩ đến cái gì đó: “Tìm trên người bọn họ xem có đeo mảnh kim loại không.”
Tạ Thời rất nhanh cầm mấy mảnh kim loại về: “Đều có.”
Bởi vì là người, nên đều đeo trên cổ.
Tinh Tuyệt đột nhiên giơ tay cầm lấy một cái, đôi môi không chút huyết sắc khẽ mở: “Anh biết cái này.”
Sơ Tranh sờ đầu hắn: “Đây là cái gì?”
Thứ Tinh Tuyệt nói không phải mảnh kim loại, hắn chỉ vào vết khắc trên mảnh kim loại: “Cái này, anh đã từng thấy.”
Viết khắc đó rất đơn giản, chỉ có hai nét vẽ, một là hình chữ V, ở giữa dựng thẳng lên xuyên qua, nhìn như cái nĩa.
“Thứ lúc trước chúng ta phát hiện không có cái này.” Tạ Thời cầm mũ hề của mình quạt gió: “Mấy cái này không giống nhau lắm.”
Lần này mảnh kim loại tìm được đều có loại vết khắc này.
“Anh từng thấy ở đâu?” Sơ Tranh rũ mắt nhìn Tinh Tuyệt.
Có thể là Tinh Tuyệt cảm thấy có người ở đây, mình dựa vào Sơ Tranh như thế có chút không được tự nhiên, ngồi thẳng người dậy.
Tinh Tuyệt liên lạc với Hồ Thạc, bảo hắn đưa một quyển vở màu đen tới.
“Hồ Thạc nói thứ này là của anh.” Tinh Tuyệt mở vở ta, lật ra phía sau: “Nhưng anh không nhớ rõ. Nhưng anh đều xem qua hết rồi... Cái này, em xem.”
Tinh Tuyệt dừng lại trên một tờ, chỉ vào một đồ án vẽ ra trong đó, nó hoàn toàn ăn khớp với vết khắc trên mảnh kim loại.
Trừ cái đồ án này ra, thì còn viết rất nhiều ký tự, có anh văn, cũng có những ký tự không hiểu khác xen kẽ ở bên trong.
Nhìn không hiểu là có ý gì.
“Đây là anh viết?”
“Chữ của anh không phải như vậy.” Tinh Tuyệt nói: “Nhưng Hồ Thạc nói là của anh.”
Tinh Tuyệt đã từng đối chiếu với chữ viết trước kia, chữ bây giờ hắn viết cũng tương đồng với chữ trước kia, không khác nhau là mấy.
Nhưng nó không khớp với chữ viết trên quyển sổ này.
Hồ Thạc vẫn còn ở bên cạnh, nghe thấy lời này, vội vàng nói: “Tôi cũng không biết tiên sinh lấy từ đâu ra, trước khi tiên sinh xảy ra chuyện thì luôn mang theo.”
“Cái này có phải là một loại mật mã nào đó hay không? Giống như loại mật mã mà gián điệp sử dụng ấy.” Tạ Thời nghĩ nghĩ, nói ra suy nghĩ của mình: “Chỉ có người biết mới xem hiểu?”
Sơ Tranh mở nội dung trước mặt ra, nhìn có vẻ như là tiện tay viết, nhưng quả thật có quy luật.
“Không ngại để nó phân tích chứ?” Sơ Tranh chỉ vào người máy, hỏi thăm ý kiến của Tinh Tuyệt.
Tinh Tuyệt gật đầu: “Anh cũng muốn biết trên đó viết cái gì.”
Người máy hừ lạnh: “Có việc thì gọi ta, không có việc là đạp ta, đáng ghét...” Nó vừa nói thầm vừa nhanh chóng ghi nội dung trong quyển sổ vào.
Nó cho ra một cái màn hình lớn, đều có thể trông thấy nội dung ghi vào và quá trình phân tích.
Phân tích cần thời gian, Sơ Tranh bảo Tạ Thời qua bên kia thu thập trước.
Không biết Sơ Tranh lấy đâu ra giám sát, xem xét chiếc xe trên đường cái lúc ấy.
Đáng tiếc trong giám sát vào khoảng thời gian ấy cũng không có chiếc xe nào đậu lại ở đó.
Giống như lúc ấy thứ cô trông thấy chính là ảo giác.
Sơ Tranh nhìn Tinh Tuyệt một chút, đè sự không kiên nhẫn trong lòng xuống.
Lúc ấy nếu như không cứu hắn, cô đã sớm bắt được người.
Đáng tiếc không có nếu như.
Vật nhỏ của mình thì phải tự mình cứu.
Tình huống lúc ấy, chỉ sợ cũng là đối phương đã tính toán kỹ lưỡng rồi.