Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Tạ Xu và Sơ Tranh chưa rời đi được bao xa, Quân gia chủ mang người lục soát, rất nhanh liền tìm được bọn họ.
Sơ Tranh ôm Tạ Xu đã ngất đi, ngồi trên đống phế tích.
Nơi này không có gió tuyết, tĩnh lặng bình yên.
Quân gia chủ đứng phía dưới, nghiêm mặt, tràn đầy lệ khí doạ người.
Ông ta không biết lúc trước người ở chi thứ kia sinh hạ một cặp song sinh, giấu diếm cũng thật giỏi!
Người này đáng lẽ phải chết từ 20 năm trước rồi.
“Giao hắn cho ta.” Quân gia chủ lên tiếng: “Ta không quan tâm các ngươi ai là Quân Sơ Tranh, về sau ngươi chính là đại tiểu thư Quân gia.”
Sơ Tranh dùng tay che lỗ tai Tạ Xu lại, giọng nói băng lãnh mang vẻ bất mãn: “Ngươi làm ồn đến hắn.”
“...” Đáy mắt Quân gia chủ từ từ bốc lửa: “Ta bảo ngươi giao hắn cho ta!”
“Không thì sao?” Thẻ người tốt là người mà một con chó điên không biết chui từ đâu ra như ngươi được động đến sao? Hắn là của ta!
“Vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách khí.”
Sơ Tranh lãnh đạm liếc nhìn ông ta: “Bại tướng dưới tay.”
“...”
Có lẽ Quân gia chủ nghĩ đến cảnh tượng lúc trước.
Ông ta ở trong kết vực của mình, mà lại thua đến chật vật như vậy.
“Bắt bọn họ lại cho ta!”
Quân gia chủ ra lệnh một tiếng, người bên cạnh có chút chần chờ, bởi vì lúc trước Tạ Xu xuất hiện, đã đem đến cho bọn họ một sự kinh hãi quá lớn.
Ánh mắt sắc như dao của Quân gia chủ quét qua, đám người không dám chần chờ nữa, phi thân phóng qua chỗ Sơ Tranh.
Sơ Tranh để Tạ Xu dựa vào một bên, cánh tay giương lên, trường kiếm màu bạc hội tụ lại trong tay cô
...
Thẩm gia chủ và Mộ Dung gia chủ đuổi tới, Sơ Tranh đã giải quyết xong phần lớn người, hiện trường chỉ còn lại lẻ tẻ vài người.
Quân gia chủ bị Sơ Tranh đạp bay, trường kiếm màu bạc đè lên yết hầu Quân gia chủ, chỉ cần một chút nữa, là có thể đâm rách cổ họng ông ta.
Nhưng Sơ Tranh bỗng nhiên thu kiếm, nhảy lên mấy cái, trở lại bên người Tạ Xu, ôm hắn rời đi.
Quân gia chủ không có sức lực ngăn cản, chỉ có thể nhìn cô biến mất trong đống phế tích.
Không biết Mộ Dung gia chủ đang cân nhắc cái gì, mà dáng vẻ như muốn động thủ, rồi lại không muốn động thủ nữa.
Thẩm gia bên kia ngược lại không hề có chút ý muốn động thủ, toàn bộ hành trình đều che chở gia chủ bệnh tật đầy người kia.
“Phụ thân.” Sở Ứng Ngữ đỡ Quân gia chủ dậy: “Ngài không sao chứ.”
Quân gia chủ liếc nhìn nàng ta một cái, sắc mặt xanh xám không hề hòa hoãn lại, nhìn thấy gương mặt này liền cảm thấy mình bị vũ nhục.
Nhưng ông ta nhịn xuống, không nổi giận với Sở Ứng Ngữ.
“Quay về.”
Sở Ứng Ngữ nhấp môi dưới, đỡ Quân gia chủ rời đi.
“Quân gia chủ, đi ra ngoài nhìn xem, dáng vẻ của Đông Uyên bây giờ thế nào.”
Thẩm Kính Vân đè nén tiếng ho khan, khi Quân gia chủ đi ngang liền nói.
Quân gia chủ hừ lạnh một tiếng: “Quản tốt chính ngươi đi.”
Mộ Dung gia chủ nhìn về phía Sơ Tranh biến mất, có chút không cam tâm, nhưng đối với chuyện vừa phát sinh thì rất là kiêng kị.
Có đôi khi tiên đoán mới là nguyên nhân.
Bởi vì tiên đoán, cho nên mọi người đi thay đổi, cuối cùng lại đạt thành kết cục như trong lời tiên đoán.
Quân gia chủ rời khỏi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, ông ta không có ý định từ bỏ như vậy, nhưng khi ông ta ra khỏi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, đi ngang qua rừng rậm Linh Hài bị băng tuyết bao trùm, đến tòa thành trì gần nhất ——
Ý lạnh từ phía sau dâng lên.
Trong thành trì có người dùng huyền khí tạo thành một tấm lá chắn cỡ lớn, trên lá chắn phủ đầy băng tuyết, đang lung lay sắp vỡ.
Toàn bộ thành trì sắp bị đóng băng.
Cái này...
Hoa tuyết lạnh thấu xương từ bầu trời bay xuống.
Ngay khi Quân gia chủ khiếp sợ, lá chắn của thành trì vỡ tan, băng tuyết lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bao trùm qua.
Người trong thành trì kinh hoảng phát động huyền khí nhưng đều bị đông cứng lại, ở trong không khí ngưng kết thành một màu sắc tuyệt đẹp.
Điều này...
Quá quỷ dị.
Quân gia chủ vào thành, người trong thành đều bị đóng băng tại chỗ.
Sự hoảng sợ trên mặt mọi người vĩnh viễn dừng lại như thế.
Trong thành trì này không còn một ai sống sót.
Cái này là lực lượng gì...
Mộ Dung gia chủ đuổi tới sau đó cũng nhìn thấy.
Quân gia chủ bắt đầu nghi hoặc rốt cuộc chuyện mình làm có đúng hay không, Trọng Tuyết Dạ Nguyệt rốt cuộc là nơi nào, Tạ thị nhất tộc có bí mật gì.
...
Tạ thị nhất tộc có lực lượng gì?
Bọn họ cũng không lợi hại đến bao nhiêu, cũng giống như con người Đông Uyên, chỉ là người bình thường, có máu có thịt, cũng cần phải tu luyện.
Có lực lượng khác thường chính là Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.
Tục truyền, Đông Uyên và hạ giới từng là một thể.
Không phải là khi hạ giới còn có thể phi thăng, mà là sớm hơn nữa.
Lúc ấy Đông Uyên cũng chỉ là một bộ phận của hạ giới.
Sau này có một vị vô cùng lợi hại, tu luyện thành Chân Thần, có được năng lực khai thiên tích địa, hắn tách Đông Uyên ra, rồi thành lập một cái thông đạo.
Về phần tại sao.
Thời gian quá xa xưa, đến cả Tạ gia cũng không nói rõ ràng được.
Đông Uyên bị tách ra, rất không ổn định, vị Chân Thần này suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều vô dụng.
Cuối cùng hắn mới hiểu được, mình cưỡng ép tách rời Đông Uyên, đã vi phạm vào quy tắc của thế giới này.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng không có cách nào để làm Đông Uyên trở lại vị trí ban đầu nữa.
Trong Đông Uyên có con dân của hắn, có tộc nhân của hắn... Đây là trách nhiệm của hắn.
Hắn không thể nhìn Đông Uyên biến mất.
Cuối cùng vị Chân Thần này thành lập Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, trút xuống lực lượng cả đời, lấy Trọng Tuyết Dạ Nguyệt để củng cố cho Đông Uyên.
Tạ Thị nhất tộc, thủ hộ Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.
Mà tộc trưởng của Tạ thị nhất tộc có lẽ sớm biết sẽ có một kiếp như thế này, nên ở thời điểm mấu chốt, đã đưa toàn bộ lực lượng mà Chân Thần lưu lại vào trong cơ thể Tạ Xu.
Có lẽ trời cao đã sớm có chú định.
Lúc ấy Tạ Xu cũng không biết đó là thứ gì, chỉ cho là thủ đoạn mà tộc nhân dùng để bảo vệ hắn, mỗi một tộc nhân đều có.
Nhưng sự thực là chỉ có hắn, có thể tiếp thu được cỗ lực lượng này mà không bị thương tổn.
Tạ Xu nhìn bức bích hoạ trên vách tường: “Cho nên bọn họ nói với ta không cần báo thù, không cần oán hận, còn sống chính là còn hi vọng.” Hi vọng của Đông Uyên.
Hắn trở về nơi đây lần nữa, mới hiểu được câu này có ý gì.
Trước kia hắn chỉ cho là tộc nhân muốn hắn sống.
Muốn lưu lại huyết mạch cho Tạ gia.
Nhưng hóa ra không phải như vậy...
Lực lượng của Chân Thần ngày ngày bảo hộ Đông Uyên, đã sớm cùng Đông Uyên hợp thành một thể.
Hắn mang theo cỗ lực lượng kia.
Hắn chính là Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.
Thế nhưng hắn rời đi.
Cho nên lúc đầu Đông Uyên có tuyết lớn rơi suốt ba tháng, sau đó bắt đầu lặng yên không tiếng động phát sinh biến hóa.
Đến bây giờ hắn trở lại Đông Uyên, bởi vì hắn mang theo oán hận, cho nên biến hóa của Đông Uyên càng lớn hơn, đến lúc này đã bắt đầu không thể khống chế được.
Sơ Tranh kéo Tạ Xu lại, ôm lấy hắn.
“Ta thật sự rất hận.” Tạ Xu ôm Sơ Tranh, thanh âm nặng nề: “Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đã làm gì sai, bọn họ đời đời kiếp kiếp tận tụy bảo hộ nơi này, bảo hộ Đông Uyên.”
“Không liên quan đến chàng.” Sơ Tranh vỗ vỗ lưng hắn: “Là lỗi của bọn chúng.”
Thẻ người tốt không sai.
Ngàn sai vạn sai thì thẻ người tốt tuyệt đối cũng không sai.
Nếu như thẻ người tốt sai, mời đọc lại hai câu trên.
“Nàng không hận ta sao?”
“Vì sao phải hận.” Thẻ người tốt làm sao có thể tùy tiện hận được.
“Ta sinh ra, hại chết cha mẹ của nàng.” Những lời lúc trước Thẩm Kính Vân nói, hắn đều nghe thấy được, hắn không biết trước lúc này, còn có một đoạn chuyện xưa như vậy.
Thù của hắn và Quân gia đã kết từ sớm.
Nhưng cô vô tội.
Sơ Tranh đỡ bả vai Tạ Xu, kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, rồi nghiêng người qua hôn hắn.
Đáp án của cô.
Tạ Xu đã biết.