Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 313: Chương 313: Váy hạ chi thần (37)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Tuyết lớn đầy trời.

Cảnh tuyết vốn nên hợp lòng người, lúc này lại khiến người ta sợ hãi, không ai biết khi nào tuyết lớn này sẽ rơi xuống, làm đông cứng con người.

Lấy Trọng Tuyết Dạ Nguyệt làm trung tâm, phạm vi bao trùm càng ngày càng rộng.

Cho dù có huyền khí hộ thể, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh, bọn họ bắt đầu di chuyển về những thành trì chưa có tuyết rơi.

Trong lúc nhất thời trong lòng những con người ở Đông Uyên trở nên bàng hoàng.

Mà Thẩm Kính Vân vẫn đang canh giữ trong Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.

“Khụ khụ khụ...” Thẩm Kính Vân thấp giọng ho khan: “Chúng ta phải nghĩ cách gặp được Tạ Xu, Đông Uyên có thể an ổn hay không, chỉ có thể dựa vào hắn... Khụ khụ...”

“Gia chủ, thân thể ngài...” Người bên cạnh lo lắng không thôi.

“Không sao.” Thẩm Kính Vân lắc đầu: “Hôm nay ta tự mình qua, các ngươi đừng đi theo.”

Thẩm Kính Vân cự tuyệt người đi theo.

Sơ Tranh và Tạ Xu ở trong một cái mật thất chưa bị vùi lấp cách đó không xa, người của hắn đi qua, lần nào cũng bị đóng sập cửa ngay trước mặt.

Mặc dù mật thất không bị vùi lấp, nhưng hơn phân nửa đều chôn trong phế tích.

Người bình thường đi xuống cũng có chút tốn sức, chứ đừng nói là Thẩm Kính Vân...

Hắn trượt xuống từ sườn núi hơi dốc đứng, phía trước có một vật bén nhọn nổi lên.

Thẩm Kính Vân nhắm mắt lại, nhưng thân thể đột nhiên bị người chặn đứng, không tiếp tục trượt xuống nữa.

“Diêu Dạ.” Thẩm Kính Vân còn chưa mở mắt, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Thẩm Diêu Dạ đỡ hắn dậy, trên gương mặt thanh tú lộ ra nét lãnh đạm: “Thân thể không tốt còn đi một mình, ngươi muốn chết ở đây à?”

“Diêu Dạ.” Thẩm Kính Vân giơ tay, muốn bắt lấy cánh tay Thẩm Diêu Dạ.

Thẩm Diêu Dạ tránh khỏi tay hắn, lạnh nhạt kêu một tiếng: “Ca.”

Thẩm Kính Vân rũ tay xuống: “Ừ.”

Thẩm Kính Vân đi xuống phía cuối cùng, hắn gõ gõ cửa đá của mật thất.

Bên trong không trả lời.

Thẩm Diêu Dạ vẫn đứng tại chỗ, cảm xúc nơi đáy mắt phức tạp làm người ta không hiểu nổi.

Thẩm Kính Vân dựa vào cửa đá, ngước mắt nhìn về phía hắn: “Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đệ cũng chịu ra gặp ta.”

“Ta chỉ sợ ngươi chết, không ai quản lý Thẩm gia nữa.” Thẩm Diêu Dạ nói.

“Diêu Dạ, phụ thân cũng đã chết rồi, đệ đừng như vậy nữa.” Thẩm Kính Vân nhỏ giọng nói chuyện, Thẩm Diêu Dạ phải ngưng thần mới có thể nghe rõ: “Khi phụ thân chết, nguyện vọng lớn nhất chính là được nhìn thấy đệ, vì sao đệ...”

“Người ông ấy quan tâm chỉ có ngươi mà thôi, ngươi không cần nói những lời này để an ủi ta.” Thẩm Diêu Dạ đi lên phía trên: “Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, nếu như nàng muốn gặp ngươi, thì đã sớm gặp ngươi rồi.”

Thẩm Diêu Dạ biến mất trong tầm mắt Thẩm Kính Vân.

Mái tóc dài màu trắng càng làm gương mặt Thẩm Kính Vân trở nên tái nhợt, thật lâu sau hắn mới thở dài một hơi.

Đúng như Thẩm Diêu Dạ nói, Sơ Tranh không muốn gặp hắn, hoặc là nói, không muốn hắn gặp Tạ Xu.

...

Sơ Tranh mở cửa đá ra.

Nam tử trẻ tuổi quỳ gối ở bên ngoài cửa đá, trên bả vai và đỉnh đầu đều dính một tầng tuyết.

Sơ Tranh có chút bực bội: “Ngươi muốn làm gì?”

Lắc lư ở chỗ này của cô vài ngày, bây giờ còn quỳ xuống.

Đường đường là nam tử hán, lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, chứ quỳ lạy cô làm gì?

Cô không muốn làm mẹ hắn.

Không có con trai lớn như vậy!

“Thẩm Kính Vân muốn gặp Tạ công tử.” Không biết Thẩm Diêu Dạ đã quỳ bao lâu, mà sắc mặt có chút khó coi, thanh âm cũng lộ ra vẻ khô khốc: “Cầu xin cô nương để Tạ công tử gặp hắn một chút.”

“Tại sao Tạ Xu phải gặp hắn.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng, thẻ người tốt là của ta! Của ta!!

“Cầu xin cô nương.” Thanh âm của Thẩm Diêu Dạ mang theo vài phần khẩn cầu.

“Tạ Xu sẽ không gặp hắn.”

“... Ta, ta sẽ quỳ đến khi Tạ công tử chịu gặp hắn mới thôi.”

“Vậy ngươi cứ quỳ... Sao thế?” Sơ Tranh ôm lấy Tạ Xu đang đi tới.

“Ta muốn đi ra ngoài một chút.” Tạ Xu không nhìn Thẩm Diêu Dạ.

Sơ Tranh nhìn bên ngoài một chút, mặc dù Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đã sụp đổ, nhưng thời tiết nơi này vô cùng tốt, tuyết rơi cũng không quá lạnh.

Không khí bên trong mật thất cũng không tốt lắm, Sơ Tranh đồng ý với yêu cầu của Tạ Xu, mang hắn đi lên trên.

Thẩm Diêu Dạ đứng dậy đuổi theo.

Hắn không nói một lời đi theo phía sau, nhưng khi trông thấy đám người Thẩm Kính Vân ở xa xa, lại cấp tốc biến mất.

Thẩm Kính Vân thật vất vả mới chờ được Sơ Tranh, trực tiếp cho người ngăn họ lại.

“Tránh ra.” Sơ Tranh giọng điệu băng lãnh: “Có chịu thôi đi không?”

“Quân cô nương, chỉ trì hoãn một chút thời gian của các ngươi mà thôi.” Vừa rồi Thẩm Kính Vân đi rất gấp, nên chưa nói nên lời đã ho khan, hắn giơ tay lên che miệng, khi lấy xuống, trên đầu ngón tay có máu nhỏ giọt.

Hắn hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng dùng tay áo che lại.

“Tạ công tử, ngươi muốn gặp mẫu thân của ngươi không?”

Bàn tay đang nắm tay Sơ Tranh của Tạ Xu bỗng dưng xiết chặt.

...

Mẫu thân của Tạ Xu được Thẩm Kính Vân đưa tới, nữ tử ấy mới bốn mươi tuổi, nhưng lưng đã còng, khuôn mặt đã già nua, như một lão nhân ở vào tuổi thất tuần.

Chỉ có đôi mắt của bà ấy là vô cùng sáng.

Bà ấy được người đỡ, Tạ Xu đứng ở bên người Sơ Tranh, ánh mắt rơi trên người lão nhân kia, hắn vô thức lui về phía sau một bước.

Phụ nhân bên kia rõ ràng cũng bị hù dọa.

Giống như một đứa trẻ không biết làm sao, khẩn trương thấp thỏm, hoảng loạn đứng tại chỗ.

Sơ Tranh ôm lấy eo hắn: “Nếu không muốn gặp thì chúng ta trở về.”

“Không...” Cánh môi Tạ Xu khẽ nhếch lên.

Ở Trọng Tuyết Dạ Nguyệt hắn cũng không có mẫu thân.

Phụ thân của hắn nói, mẫu thân hắn đã qua đời từ sớm...

Nhưng bây giờ mẫu thân của hắn, đang đứng ở ngay trước mặt hắn.

Lạ lẫm đến mức làm hắn hoàn toàn không dám nhận.

Tạ Xu muốn một mình nói chuyện với bà ấy.

Sơ Tranh và Thẩm Kính Vân rời đi, nhưng Sơ Tranh không đi xa, mà đứng ở chỗ có thể nhìn thấy bọn họ.

Nếu thẻ người tốt bị người ta lừa chạy mất thì làm sao bây giờ?

Đương nhiên phải giám sát.

Thẩm Kính Vân vẫn luôn đè ép tiếng ho khan, thân thể lung lay như sắp đổ.

Sơ Tranh yên lặng đứng xa một chút.

Cũng đừng ăn vạ đến trên người ta.

Thẩm Kính Vân: “...”

Tạ Xu và phụ nhân kia trò chuyện thật lâu, sau khi tách ra, Tạ Xu không nói một lời trở lại mật thất.

Hắn ngồi trong góc, xuất thần nhìn bức bích họa trên vách tường.

Sơ Tranh đưa đồ ăn cho hắn hắn cũng không ăn.

Sơ Tranh nhìn đồ ăn trong tay, hơi chần chờ, cuối cùng nắm lấy cằm Tạ Xu, cưỡng ép rót.

“Khụ khụ khụ...”

Tạ Xu bị sặc.

Cả khuôn mặt đỏ bừng lên, khóe mắt có chút nước mắt sinh lý, đôi mắt đầy sương mù mông lung, hơi giận dỗi nhìn về phía Sơ Tranh.

“Nàng muốn ta sặc chết sao?”

Sơ Tranh hùng hồn nói: “Chàng không ăn gì cả.”

Một nhóc đáng thương vừa yếu ớt vừa bất lực như ta không rót thì làm sao bây giờ!

“Vậy nàng cũng không thể rót cho ta như thế.” Cứ không thể dỗ dành người ta một chút được à?

Đây là chuyện mà một nữ tử như nàng nên làm ra sao?

“Chàng có ăn không?” Ăn thôi mà cũng phí sức như thế.

“Nàng đút cho ta.”

Sơ Tranh: “...”

Đút?

Đút đều là để dỗ trẻ con mà.

Thẻ người tốt đã lớn như vậy rồi, đút cái gì mà đút.

Vẫn nên rót đi, nhanh chóng, tiết kiệm thời gian.

Tạ Xu thấy Sơ Tranh còn muốn rót thì lập tức dở khóc dở cười, cảm xúc còn đọng lại nơi đáy lòng, bị cô nháo như thế cũng đã tan đi bảy tám phần.

Ở cùng cô thật tốt.

Không có những chuyện loạn thất bát tao kia nữa.

“Sơ Tranh.” Tạ Xu ôm cô: “Có phải ta muốn làm gì, nàng cũng ủng hộ ta vô điều kiện không?”

“Chàng muốn làm gì? Ta giúp chàng.”

Vậy là được rồi.

“Gặp nàng thật tốt.”

Sơ Tranh tận dụng mọi thời cơ hỏi: “Vậy ta là người tốt đúng không?”

“Ừ.” Tạ Xu gật đầu: “Nàng tốt nhất.”

Sơ Tranh: “...”

Sao Vương bát đản không có chút phản ứng nào cả?

Hay là nam nhân đều khẩu thị tâm phi như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.