Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Khương Lương về đến nhà, đứng ngồi không yên.
Cuối cùng vẫn vào game, hắn lặng lẽ nhìn xem Sơ Tranh có ở đây không, lúc này mới đến sân PK.
Liên tiếp PK mấy người, nhưng tâm trạng của hắng ngược lại càng ngày càng khó chịu.
Tựa như khi công bố thành tích, không dám nhìn thành tích của mình vậy.
Khẩn trương lo lắng bất an...
Khương Lương tiễn một người chơi nữa về điểm phục sinh, nâng cằm lên, nhìn nhân vật trong game.
Thật hi vọng mình có thể là Khương Lương game.
Mà không phải...
Có đôi khi Khương Lương cũng tự cảm thấy ghét bỏ mình.
Hắn rất muốn thay đổi, nhưng lại không làm được.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Hôm nay tiểu tỷ tỷ mời cậu ăn cơm sao?
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Ừ
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Sao lại không vui?
Mấy ngày trước nói đến chuyện này, hắn liền rất hưng phấn mà.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương:...
Khương Lương không biết nên làm sao bây giờ, đáy lòng cũng không chịu nổi, muốn tìm người nói một chút.
Đệ Nhất Bảng Phong Vân là lựa chọn tốt nhất, cũng là người được chọn duy nhất.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Hôm nay cô ấy hôn tôi.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:!!!
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Cô ấy chủ động hôn cậu rồi?
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Ừ.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Vậy không phải cậu nên vui sao? Lần đầu tiên thích một người, mà người đó cũng thích cậu, còn hôn cậu nữa, tiến bộ này có chút lớn nha!
Đệ Nhất Bảng Phong Vân nghĩ đến, dựa theo tiến độ của Khương Lương, thì một năm chắc cũng chỉ nắm tay gì đó thôi.
Kết quả lúc này mới được mấy ngày, đã hôn!
Con trai nhà mình cuối cùng có chỗ dựa rồi!
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Thế nhưng... cô ấy không nói thích tôi.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:...
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Không phải, hai người đã hôn luôn rồi, mà cô ấy còn không thích cậu?
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Tôi không biết.
Khương Lương đem chuyện lúc trước kể giản lược lại cho Đệ Nhất Bảng Phong Vân nghe một lần.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Cậu nói cô ấy có từ chối tôi không?
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Chắc là không, không phải cô ấy đã chủ động hôn cậu rồi sao?
Kỳ thật Đệ Nhất Bảng Phong Vân cũng không nắm chắc.
Việc này làm gì nói chính xác được.
Đặc biệt là nữ sinh kia... Đệ Nhất Bảng Phong Vân không hiểu được.
Nói không chừng cô chỉ coi trọng khuôn mặt đẹp của con trai nhà hắn thì sao?!
Nghĩ tới đây Đệ Nhất Bảng Phong Vân đã cảm thấy gấp gáp.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Khương Lương, tôi cho cậu biết, cậu không thể cùng cô ta làm cái gì đó!!!
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Làm gì?
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: [ Ảnh ]
Đệ Nhất Bảng Phong Vân trực tiếp gửi cho Khương Lương một tấm hình.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương:...
Khương Lương đem Đệ Nhất Bảng Phong Vân kéo đen.
Ngay lúc Khương Lương chuẩn bị logout, ánh mắt liếc qua đến thông tin trò chuyện riêng, avatar của Sơ Tranh chợt nhấp nháy.
Trái tim trong nháy mắt đập cuồng loạn.
Ngay cả hô hấp bình thường Khương Lương cũng đã quên.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào avatar đang nhấp nháy.
Hắn hít sâu mấy hơi, di chuyển con chuột qua cái avatar đó ——
Không đúng.
Cô không biết mình là Khương Lương trong game.
Khương Lương nghĩ như vậy, giống như vừa bị hất một chậu nước lạnh, lạnh đến thấu tim.
Lúc trước hắn từng ám chỉ với cô, tên cũng rõ ràng như vậy, sao cô lại không hỏi hắn chứ?
Khương Lương uể oải ấn mở avatar.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Hôn anh không tệ.
Khương Lương: “!!!”
Khương Lương hoảng hốt đá ổ điện máy tính.
Màn hình máy tính rẹt một cái tối lại.
Nhất định là hắn nhìn lầm.
Nhất định là nhìn lầm.
Khương Lương ổn định tâm thần, một lần nữa mở máy tính.
Máy tính khởi động rất nhanh, nhưng Khương Lương lại cảm thấy máy tính của mình khởi động quá chậm.
Chờ hắn đăng nhập vào trò chơi lần nữa, ấn mở trò chuyện riêng.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Em có thể thích anh, nhưng anh phải nghe lời.
Khương Lương: “!!!”
Xong!
Ta muốn chết.
Khương Lương đột nhiên nhảy dựng lên, ngã lên chiếc giường phía sau.
A a a!!
Cô nói thích mình!!!
...
Mới sáng sớm Sơ Tranh đã bị chuông cửa đánh thức, cô không kiên nhẫn che đầu, không muốn dậy.
Chuông cửa chỉ vang lên một lúc rồi yên tĩnh lại, Sơ Tranh nằm ngủ tiếp.
Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên lần nữa.
Sơ Tranh: “...”
Người nào bị bệnh thần kinh đấy!
Sáng sớm chạy đến nhà cô nổi điên cái gì.
Sơ Tranh xuống giường, cào cào tóc, đi ra phía ngoài cửa, khi đi ngang qua cửa phòng khách tiện thể lấy con dao theo.
Kéo cửa phòng ra, liền thấy Khương Lương đứng ở ngoài cửa.
Sơ Tranh lập tức giấu bàn tay ra sau lưng.
Thiếu niên mặc đồ ở nhà, mang theo chiếc mũ hình lỗ tai thỏ, nhìn qua phá lệ đáng yêu.
Con ngươi xanh thẳm sáng rực, nhưng dưới mí mắt có một vòng xanh đen.
Làn da hắn trắng nõn, nên chút xanh đen ấy liền lộ ra rất rõ ràng.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn.
“Làm gì?”
“Chào buổi sáng.” Khương Lương nhẹ giọng chào hỏi, mang theo một chút cẩn thận và vui vẻ.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh quay đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách.
“Hiện tại là bảy giờ sáng, anh không ngủ được, chạy tới chỗ em nói chào buổi sáng?” Nửa tiếng trước hắn còn từng tới gõ.
Sáu giờ rưỡi, hắn điên rồi sao?
“Anh...”
Khương Lương trong nháy mắt có chút không biết làm sao.
Bảy giờ... Nên rời giường nha.
“Vào đi.” Sơ Tranh tránh người ra, lặng yên không tiếng động đặt dao lên hộc tủ phía sau.
“A...” Hắn chỉ tới để nói một tiếng chào buổi sáng.
Khương Lương mờ mịt tiến vào nhà Sơ Tranh.
Tay chân hắn cũng không biết nên đặt thế nào, luống cuống đi theo Sơ Tranh vào.
Chờ đến lúc hắn ngẩng đầu lên, thì phát hiện mình đã đi theo Sơ Tranh vào phòng ngủ.
Khương Lương còn chưa lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã thô lỗ nhét hắn vào trong chăn.
“Anh...”
Sơ Tranh nằm xuống bên cạnh hắn, ôm hắn: “Đừng lộn xộn.”
Khương Lương: “!!!”
Anh chỉ đến nói với em một tiếng chào buổi sáng thôi.
Khương Lương cứng đờ không dám lộn xộn.
Cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của người bên cạnh, Khương Lương cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
...
Sơ Tranh bị chuông điện thoại đánh thức.
Cô giơ tay sờ soạng bên cạnh, kết quả sờ được một lồng ngực không thuộc về mình.
Sơ Tranh phản ứng ba giây.
Nhớ tới trước đó Khương Lương sáng sớm tới gõ cửa, cô đã đem người nhét vào trong chăn.
Sơ Tranh ngồi dậy, vượt qua Khương Lương, cầm lấy điện thoại.
Chuông điện thoại không lớn, Khương Lương cũng không bị đánh thức.
“A lô.”
Sơ Tranh nằm lại, Khương Lương rụt vào bên cô, Sơ Tranh liền thuận tay ôm hắn vào ngực.
“Tranh Tranh, con dậy chưa?”
“Dạ.” Mẹ của nguyên chủ.
“Lát nữa mẹ về, con ăn sáng chưa?”
“!!!”
Sơ Tranh nhìn người trong ngực một chút, cực kỳ trấn định hỏi: “Mẹ đến đâu rồi?”
“Sắp về tới rồi, con ăn sáng chưa? Chưa thì để mẹ mua về cho con.” Thanh âm của mẹ Lâm cực kỳ dịu dàng, còn mang theo một chút cưng chiều.
Mặc dù bọn họ không thường xuyên ở nhà, nhưng vẫn vô cùng cưng chiều nguyên chủ.
“Chưa.”
“Vậy được, mẹ mua đồ ăn con thích về cho con.”
Cúp điện thoại của mẹ Lâm, Sơ Tranh nhìn người trong ngực, có chút phát sầu.
Cái này phải giải thích thế nào với mẹ Lâm đây?
Sớm không về muộn không về, sao lại trùng hợp như thế chứ?!
“Khương Lương.” Sơ Tranh xoa xoa mặt Khương Lương.
Cái này... mềm như thế sao?
Sơ Tranh cảm giác như mình đang bóp đậu hũ.
Vừa mềm lại vừa trơn.
“Ừm...” Khương Lương rất buồn ngủ, tối qua hắn hưng phấn đến một đêm không ngủ.
“Mẹ em về.” Sơ Tranh nói: “Lát nữa anh đừng lên tiếng.”
Khương Lương mơ mơ màng màng lên tiếng.
Sơ Tranh thấy hắn buồn ngủ đến như thế, không tiếp tục ồn ào đến hắn nữa, buông hắn xuống, sau khi đắp kín chăn thì đứng dậy ra ngoài.
Cô vừa rửa mặt xong, mẹ Lâm liền mang theo bao lớn bao nhỏ tiến vào.