Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“...”
Sắc mặt Thanh Tiêu tái xanh nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giống như muốn nhìn đến khi mặt cô nở ra một đóa hoa vậy.
Sơ Tranh này rốt cuộc là làm sao vậy.
Trước đó cô không phải như vậy.
“Đây có phải là quỷ hầu không?”
Trong đám người, không biết là ai đột nhiên nói một câu.
Quỷ hầu?
Hai người kia, làm không khí hiện trường đều trở nên cổ quái.
“Các ngươi nhìn cổ của người kia đi.” Có người chỉ vào cổ của một người trong đó: “Đây chính là quỷ hầu.”
Không chỉ có người này, mà người còn lại cũng có.
Trên cổ có hoa văn giống nhau như đúc.
Quỷ hầu chỉ là một kiểu xưng hô.
Lúc đầu xuất hiện, là ở trong Ma tộc.
Không biết Ma tộc dùng biện pháp gì, khống chế người tu đạo, luyện chế thành quỷ hầu của mình.
Dùng để chiến đấu, tìm hiểu tin tức.
Nghe đồn quỷ hầu cao cấp, không khác gì thường nhân.
Nhưng mà Ma tộc và Thần tộc hoà giải đã lâu, hai tộc không liên quan đến nhau, rất là hòa bình.
Sao quỷ hầu lại xuất hiện ở đây?
“Đây là thuật ngự hồn.” Tuyết Uyên bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu ngạo mạn khinh thường: “Ngay cả cái này cũng không nhận ra, các ngươi đúng là càng sống càng ngu!”
Giọng nói của Tuyết Uyên, đem tầm mắt của mọi người tập trung ở trên người hắn.
Vừa rồi Tiểu Hồ Ly nằm trong ngực Sơ Tranh, không ngẩng đầu, từ phương hướng của bọn họ nhìn qua, chỉ thấy Sơ Tranh đang ôm một đống gì đen thui.
Lúc này Tuyết Uyên ngẩng đầu, lộ ra lỗ tai đầy lông xù và cặp mắt đỏ rực kia
“Hắc Hồ!”
Sơ Tranh: “...”
Cô ôm chặt Tiểu Hồ Ly, cảnh giác nhìn người đối diện.
Đừng mơ tưởng ngấp nghé lông của ta... thẻ người tốt của ta!
Đây là của ta!!
“Thuật ngự hồn là thuật rút linh hồn ra để sử dụng, trên người chủ nhân và con rối sẽ xuất hiện hoa văn giống nhau. Con rối là ở cổ, chủ nhân bình thường là ở cổ tay, xem xét là biết hai người kia do ai sai khiến ngay.”
Tuyết Uyên hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người đối diện.
Tiểu Hồ Ly lấy móng vuốt đẩy tay áo Sơ Tranh ra: “Trên tay nàng không có.”
Trên cổ tay trắng nõn, không có chút tỳ vết nào.
Sơ Tranh ngược lại không nghĩ tới, Tiểu Hồ Ly biết cũng không ít, nhưng mà không cần cô tốn sức nói chuyện, rất tốt.
Không uổng phí công sức nuôi hắn.
Móng vuốt của Tuyết Uyên chỉ vào Tịch Lan: “Còn nàng.”
Tất cả mọi người chưa từng nghe qua thuật ngự hồn.
Bọn họ chỉ biết quỷ hầu của Ma tộc...
Sắc mặt Tịch Lan còn tái nhợt hơn cả vừa rồi.
Núp ở trong ngực Thanh Tiêu, không dám nói tiếp, trong đầu cực nhanh suy nghĩ biện pháp.
“Sợ?” Tuyết Uyên cười lạnh: “Hai người kia là người của ai, ngươi chỉ cần vung tay áo lên, nhìn một chút là rõ ngay.”
Tịch Lan bóp lấy tay mình, những gì Tuyết Uyên nói đều đúng, nếu như nàng ta thật sự lấy ra...
Nàng ta dám trực tiếp đẩy hai người kia cho Sơ Tranh, chính là đã liệu định sẽ không ai biết thuật ngự hồn.
Nhưng mà nàng ta đã quên mất hung thú tồn tại từ thời kỳ Hồng Hoang —— Hắc Hồ Tuyết Uyên.
“Chúng ta đều chưa từng nghe qua, ngươi nói phải là phải à?”
Có người lên tiếng.
“Đúng thế, đây không phải chuyện do chính ngươi nói à? Hắn là hung thú, lời hắn nói có thể tin sao?”
“Mọi người đừng bị hung thú lừa gạt.”
Tuyết Uyên hừ lạnh một tiếng, thanh âm của thiếu niên vô cùng ngạo mạn: “Bản tôn đường đường là hung thú thượng cổ, cần phải lừa bọn lão bất tử như các ngươi sao.”
“...”
Bàn luận một chút, hung thú thượng cổ Hắc Hồ... Sợ là còn lớn tuổi hơn bọn họ rất rất nhiều nha!
Gọi bọn họ là lão bất tử.
Vậy ngươi chính là cái gì hả?
Lão bất tử thượng cổ chắc?
“Tịch Lan, cho bọn họ nhìn một chút.” Thanh Tiêu từ thân đến tâm đều tin tưởng Tịch Lan, hắn không tin Tịch Lan sẽ nói dối mình.
Ánh mắt Tịch Lan buông xuống, cắn chặt cánh môi.
“Ta... phu quân, nhiều người như vậy...” Tịch Lan giống như quẫn bách.
“Chỉ nhìn tay, lại không nhìn ngực của ngươi, sợ cái gì.” Sơ Tranh lạnh như băng nói.
Đám người: “...”
Tiểu Hồ Ly nhìn Sơ Tranh một chút, cái này nói cũng quá trực tiếp đi?
“Ta...”
Đáy lòng Tịch Lan rất lo lắng.
Tiểu Hồ Ly liếm láp móng vuốt của mình: “Không dám cho chúng ta nhìn, vậy hai người kia chính là của ngươi rồi.”
Tịch Lan: “...”
“Tịch Lan?”
Sơ Tranh đột nhiên lách mình tiến lên.
Khi Thanh Tiêu kịp phản ứng, thì Sơ Tranh đã giữ chặt cánh tay Tịch Lan.
Con ngươi Tịch Lan trừng lớn, ý đồ muốn tránh khỏi khống chế của Sơ Tranh.
Nhưng mà Sơ Tranh không nói hai lời, giơ tay liền vung tay áo nàng ta ra.
Hoa văn giống hai người kia như đúc ngang dọc trên cổ tay nàng ta, bại lộ dưới mí mắt mọi người.
“Dông dài.” Ồn ào lảm nhảm nửa ngày, mà đến một chút tiến triển cũng chẳng có, thế này chẳng phải đơn giản hơn nhiều à!
Sơ Tranh lạnh lùng ném tay Tịch Lan ra.
Lách mình lui về chỗ cũ.
Tốc độ nhanh đến mức giống như cô chưa hề đụng tới.
Tịch Lan bối rối kéo tay áo xuống, che cổ tay lại, đáy mắt hiện lên một tia thầm hận, nhưng càng nhiều hơn chính là bối rối.
Bây giờ nàng ta nên làm gì?
“Tịch Lan tiên tử...” Có người khiếp sợ nhìn nàng ta: “Ngươi... Ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi... tại sao có thể có quỷ hầu?”
Bọn họ không biết thuật ngự hồn là cái gì.
Nhưng quỷ hầu thì bọn họ biết rõ.
Đây là thứ Ma tộc mới có thể làm ra được.
Thần tộc không có ai biết.
Tịch Lan làm sao lại như vậy?
Mặc dù Ma tộc và Thần tộc bình an vô sự nhiều năm, nhưng Ma tộc đối với người Thần giới mà nói, vẫn luôn là một tai họa ngầm.
Việc này nếu dính líu đến Ma tộc, thì bọn họ không thể coi thường được.
“Ta... Ta không biết.” Hai mắt Tịch Lan mông lung đẫm lệ, nàng ta nắm lấy vạt áo Thanh Tiêu: “Phu quân, chàng tin tưởng ta.”
“Nàng đừng vội.”
Thanh Tiêu trấn an Tịch Lan.
Tịch Lan khóc như lê hoa đái vũ: “Ta thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, đúng rồi... là nàng hãm hại ta.”
Tịch Lan đột nhiên chỉ vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Lại là ta!
Tại sao lại là ta!
Ngươi không thể thấy ta yếu ớt đáng thương bất lực mà khi dễ ta nha!
Tịch Lan nhu nhu nhược nhược tiếp tục nói: “Nàng đột nhiên tới bắt ta, trên tay của ta mới xuất hiện thứ này...”
Sơ Tranh cắt ngang nàng ta: “Nếu đã không có, thì sao trước đó ngươi lại không lấy ra?”
“Nhiều người như vậy, ta sao có thể... không biết xấu hổ như vậy.” Trên gương mặt tái nhợt của Tịch Lan, nhiễm lên thần sắc xấu hổ.
Giống như Sơ Tranh để lộ cổ tay ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, là không biết xấu hổ.
Sơ Tranh bày biện vẻ mặt đứng đắn: “Thân thể chẳng qua cũng chỉ là một bộ phận, có gì không thể nhìn? Làm thần tiên lâu như vậy, mà còn bị chút phàm trần thế tục ấy sở nhiễu, thì sao có thể đạt được thành tựu lớn lao. Ngay cả chút giác ngộ ấy mà ngươi cũng không có, ngươi tu đạo phi thăng thành thần kiểu gì thế, đi cửa sau à?”
Đám người: “...”
Luôn cảm thấy cô đang nói hươu nói vượn, nhưng mà lại làm cho người ta không thể phản bác được.
Tuyết Uyên: “...”
Nếu không phải xú nữ nhân không biết xấu hổ này cứ luôn ép mình ăn cỏ, còn nói là tốt cho thân thể mình, thì hiện tại hắn đã tin rồi đấy.
Tịch Lan hơi há miệng ra, nửa ngày không nói ra được câu nào để phản bác.
Nếu như nàng ta nói mình không có giác ngộ, vậy thì chính là đi cửa sau.
Thừa nhận mình có giác ngộ, lại bị gán cho cái mác bị phàm trần thế tục sở nhiễu, không xứng là Thần...
Cánh tay Tịch Lan giấu ở trong tay áo, hung hăng nắm chặt.
Không đúng.
Hình như mình bị làm lệch lạc.
Tịch Lan bỗng nhiên ngước mắt, hai mắt đẫm lệ đối diện với ánh mắt thanh lãnh đạm mạc của Sơ Tranh, những suy nghĩ nàng ta vừa nghĩ tốt trong đầu, đột nhiên kẹt lại trong cổ họng.
“Tịch Lan tiên tử, hai quỷ hầu này là của ngươi?”
“Không...”
“Không phải của ngươi thì của ai, chứng cứ ở trên tay ngươi.” Sơ Tranh hữu hảo tri kỷ nhắc nhở.
“Là ngươi...”
“Ta còn có thể xăm lên chắc?” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ngươi xem trọng ta như thế, ta có cần cảm ơn ngươi không đây.”
“Vừa rồi ngươi đụng phải ta.” Tịch Lan cưỡng ép giải thích.