Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Hắn cũng chạm vào ngươi.”
Sơ Tranh nhìn Thanh Tiêu.
Dựa vào cái gì mà chỉ nghi ngờ một mình ta?
Người người bình đẳng đâu!
“Ngươi... Ngươi đừng có dính líu lung tung.” Đôi mắt đẹp của Tịch Lan trợn trừng: “Sao phu quân có thể hại ta.”
Vậy cũng không nhất định.
Có đôi khi người bên gối mới đáng sợ đó.
“Còn có một cách, có thể phân biệt rốt cuộc ai là chủ nhân của bọn họ.” Tuyết Uyên ngáp một cái: “Thân là chủ nhân, máu tươi của chủ nhân là thứ bọn họ thích nhất.”
...
Hiển nhiên Thần tộc cũng biết, biện pháp này hữu hiệu.
Ánh mắt mọi người sáng rực nhìn Tịch Lan.
Những quỷ hầu này rốt cuộc là của ai?
Ai có quan hệ với Ma tộc?
Có mục đích gì?!
Sơ Tranh không thèm để ý chút nào cắt rách một đường trong lòng bàn tay, quỷ hầu đang quỳ trên mặt đất bên kia không có chút phản ứng nào.
Tịch Lan không muốn dùng cách này, nhưng mà bị đám người nhìn chằm chằm, Thanh Tiêu còn bày vẻ mặt “ta tin tưởng nàng, đừng sợ” an ủi nàng ta.
Tịch Lan bị ép cắt lòng bàn tay.
Quỷ hầu đang yên tĩnh bỗng nhiên động đậy, tranh nhau chen lấn nhào về phía Tịch Lan.
Người Thần tộc bên kia lập tức đổi sắc mặt.
“Không... Không phải ta...”
“Các ngươi tin tưởng ta...”
“Ta không biết chuyện gì đang xảy ra...”
“Tịch Lan tiên tử, ngươi và Ma tộc có quan hệ gì?” Có người nghiêm nghị: “Vì sao ngươi lại sử dụng quỷ hầu?”
“Ta không biết...” Tịch Lan hung hăng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tùy thời có thể ngất đi.
Thanh Tiêu tựa hồ bị cái biến cố này làm chấn kinh, một hồi lâu mới ôm Tịch Lan, tranh luận với đám thần tiên kia.
Thanh Tiêu mặc kệ chân tướng thế nào, kiên định không thay đổi đứng bên cạnh Tịch Lan.
Nhìn thế là biết, có lẽ Thanh Tiêu chỉ giả vờ với nguyên chủ.
Chân ái thật sự chính là Tịch Lan...
Ai.
Đáng tiếc.
Đám người này càng nói càng hăng, Sơ Tranh cảm thấy ồn ào.
Tay cô ngứa ngáy, muốn xử lý bọn họ.
Tuyết Uyên cảm giác được cánh tay đang sờ mình của Sơ Tranh, đột nhiên gãi gãi.
Không giống như loại sờ lúc trước.
Mà là cảm giác cào rất nhẹ.
Ngay sau đó là cái thứ hai.
Vừa vặn cào lên bụng Tuyết Uyên, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào cào trên da lông màu đen, không biết vì sao, Tuyết Uyên cảm thấy, so với khi cô sờ mình, thì càng mẫn cảm hơn một chút.
Tuyết Uyên hất đầu một cái.
“Đừng có sờ bụng ta!”
Tuyết Uyên hung ác trừng Sơ Tranh.
Dùng móng vuốt nhỏ bảo vệ bụng nhỏ của mình.
Sờ đầu hắn, sờ đuôi hắn coi như xong, bây giờ còn muốn sờ bụng hắn!!
Không biết xấu hổ!
“Các ngươi đủ rồi!” Thanh Tiêu nổi giận rống một tiếng: “Hiện tại trọng yếu nhất chính là hung thú thượng cổ Hắc Hồ!!”
Thanh Tiêu đem chủ đề dẫn tới trên người Tuyết Uyên.
Tuyết Uyên đang che lấy cái bụng nhỏ của mình: “??”
Liên quan quái gì đến bản tôn!
...
Hiển nhiên trong suy nghĩ của người Thần tộc, chuyện quỷ hầu, có thể từ từ cũng được.
Bài trừ phong ấn của hung thú thượng cổ, quan trọng hơn một chút.
Trước đó ở nơi phong ấn, bọn họ bị cỗ khí thế khi Hắc Hồ xuất hiện dọa cho phát sợ.
Dù sao đây cũng là hung thú mà thượng thần Vạn Trúc dùng hết toàn lực, mới phong ấn lại được.
Đối mặt kiểu hung thủ này, bọn họ không có loại tự tin kia.
Nhưng sau khi bọn họ rời khỏi đây, phát hiện cỗ khí tức làm bọn họ kinh hãi kia đã biến mất.
Trải qua một phen thảo luận, bọn họ cảm thấy lúc ấy phá tan phong ấn, tiêu hao hết đại bộ phận lực lượng của Hắc Hồ, lúc này chắc là hắn đang suy yếu.
Chờ bọn họ nghĩ rõ ràng, lúc trở về, thì chỗ đó đã không còn bóng dáng của Hắc Hồ nữa.
“Thượng thần Sơ Tranh, vì sao ngươi phải ở cùng con hung thú này?”
“...” Hắn có lông nha!
Lời này không thể nói.
Muốn mặt muốn mặt.
Sơ Tranh trấn định hỏi lại: “Vì sao ta không thể ở cùng hắn.”
“Hắn là hung thú.”
“Hung thú thì làm sao, các ngươi kỳ thị hung thú?” Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: “Không phải các ngươi thường nói, chúng sinh bình đẳng, kỳ thị hung thú là chuyện mà bọn thần tiên như các ngươi có thể làm à?”
Sơ Tranh vừa mở miệng chính là nói đạo lý lớn.
“...” Đám người bị nghẹn một chút, có người phản bác: “Đó không giống, ngươi có biết hắn từng giết hại bao nhiêu sinh linh không?”
“Không biết.” Chẳng có quan hệ gì với ta cả.
Tuyết Uyên không phục: “Rõ ràng là bọn họ công kích ta trước, ta phản kích, bọn họ liền nói ta giết hại sinh linh, một đám lão bất tử nói hươu nói vượn đổi trắng thay đen bịa đặt lung tung từ không thành có hung hăng càn quấy!”
Tuyết Uyên một hơi nói liền mấy cái thành ngữ.
Nói xong thở mạnh.
Sơ Tranh: “...”
Nói nhiều như vậy... Không thấy vướng víu sao?
Sơ Tranh tỉnh táo sờ đầu hắn: “Đừng giận.”
“...”
Ngươi sờ đầu ta ta càng tức.
Đầu của hung thú thượng cổ, há có thể tùy tiện sờ?
Thần tiên nào đó ở bên kia vô cùng đau đớn rống giận: “Lúc trước thượng thần Vạn Trúc vất vả lắm mới phong ấn được hắn lại, tại sao ngươi có thể đứng về phe hắn, thượng thần Sơ Tranh, ngươi đừng phạm sai lầm, mau giao hắn cho chúng ta, đừng để hắn khôi phục lại.”
“Không có khả năng.” Nằm mơ!
Dùng ngôn từ tốt đẹp khuyên bảo không có tác dụng.
Người đối diện bắt đầu uy hiếp.
“Thượng thần Sơ Tranh, vậy ngươi đừng trách chúng ta không nể tình! Chúng ta nhất định sẽ không để Hắc Hồ ra ngoài hại người, nhất định phải phong ấn hắn lại lần nữa!”
Sơ Tranh thật lòng suy nghĩ một chút: “Vì sao các ngươi không giết hắn?”
Đám người: “...”
Tuyết Uyên: “...”
Sơ Tranh cảm thấy vấn đề của mình không có bệnh.
Nhìn cô với vẻ cổ quái như thế làm gì.
Xử lý mới là trực tiếp bớt phiền phức, vì sao phải phong ấn??
“Nếu chúng ta có thể giết chết hắn, thì cần gì phải phong ấn?” Thần tiên ngay thẳng nào đó cả giận nói: “Thượng thần Vạn Trúc cũng chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn hắn!”
Bọn họ có thể lợi hại bằng thượng thần Vạn Trúc được sao?
Chỉ vì đánh không chết, nên bọn họ mới phải phong ấn!
Sơ Tranh: “Thế nhưng hiện tại lực lượng của hắn rất yếu.”
Đám người: “...” Hình như nói rất có đạo lý ha.
Tràng diện lâm vào trong xấu hổ.
Tuyết Uyên rất muốn dùng một móng vuốt cào chết Sơ Tranh.
Rốt cuộc trong đầu cái ghế ngồi này nghĩ cái gì vậy, có phải là một đám không!!
Ánh mắt người Thần tộc nhìn Tuyết Uyên, lập tức trở nên sắc bén.
Trước đó chỉ muốn nhấn hắn trở về rồi phong ấn lần nữa.
Lúc này bọn họ lại nghĩ làm sao để ấn chết hắn luôn đi.
Tuyết Uyên: “...”
“Chạy a!” Tuyết Uyên gào lên với Sơ Tranh.
“Tại sao phải chạy?”
“Ngươi có thể đánh thắng bọn họ?” Tuyết Uyên tức giận đến mức muốn cào chết cô.
Sơ Tranh nhìn về phía đối diện một chút: “Bọn họ nhiều người.” Đánh nhau rất phiền phức.
“Vậy còn không chạy?” Nếu không phải lực lượng của bản tôn suy yếu, thì bọn cặn bã ất ơ này, còn chưa đủ cho bản tôn nhét kẽ răng!
Đợi bản tôn khôi phục rồi tái chiến!
Có lẽ người Thần tộc nghe thấy Tuyết Uyên nói, cấp tốc khuếch tán vòng vây, ý đồ bao vây Sơ Tranh.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết ba mươi cái Tiên Linh Diệp. 】
Sơ Tranh: “...”
Vương bát đản thật lòng sao?
【...】 Xem ở chân tình tiểu tỷ tỷ gọi ta là Vương bát đản, vậy nhất định phải thật lòng! 【 Tiểu tỷ tỷ cố lên nha!! 】
Sơ Tranh: “...”
Ta XXX!
Cái này bảo ta làm sao phá sản?
Người đối diện đang muốn đánh ta kìa!
Cầm cái lá cây nát này đập người cũng không đập được nha!
Lúc này mi bảo ta phá sản, mi là ma quỷ sao? Sao mi có thể đi bắt nạt một nhóc đáng thương như ta hả?
Vương Giả sợ Sơ Tranh mắng nó, hết sức nhanh chóng bỏ chạy.
Sơ Tranh tức thành quả bóng.
Tức đến vặn vẹo.
Tức đến biến hình.
Tức đến... sờ lông.
Sơ Tranh sờ cái đuôi Tuyết Uyên hai lần, cái đuôi đầy lông xù làm cho cô thoáng tỉnh táo mấy phần.
Hít sâu...
Vương bát đản, con chó điên này.
Một ngày nào đó sẽ bại trong tay ta.
***
Hôm nay là 27 tết, sắp hết năm rồi. Cho nên đêm 29 ta sẽ phát lì xì sớm nhé.
Vì thời gian có hạn, số chương không được nhiều, cho nên ta chỉ có thể dành tặng cho những tình yêu ta nhớ mặt nhớ tên, đã đi cùng ta qua một thời gian dài dài, mỗi người một chương