Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 417: Chương 417: Vô thượng tiên đồ (22)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Tuyết Uyên nhìn về phía Đông.

Khí tức âm trầm bên kia càng ngày càng đậm.

Hắn lại quay đầu dò xét Sơ Tranh.

“Nhìn cái gì? Ăn cỏ của ngươi đi.”

Sơ Tranh phất tay đuổi hắn.

Nếu hắn không đi thì cô sắp không chịu nổi nữa.

Con ngươi đỏ đậm của Tuyết Uyên chuyện động trên người cô, không biết đang có ý đồ gì.

“Thân thể của ngươi...”

“Ta không sao.”

Tuyết Uyên hừ lạnh: “Ta cũng chưa nói gì, ngươi vội vã phủ nhận như vậy làm gì?”

“Ta không có.” Sơ Tranh lời lẽ chính đáng.

“Hừ.”

Tiểu Hồ Ly hất cái đuôi màu đen lên, thần sắc kiêu căng, móng vuốt nhỏ đi tới đi lui ở chỗ cũ.

“Nhìn thấy thứ ở hướng Đông kia không?”

Tuyết Uyên hất cằm lên, ra hiệu Sơ Tranh nhìn sang bên kia.

“Mắt ta không mù.”

Động tĩnh lớn như vậy, sao cô có thể không nhìn thấy.

Thân thể này của cô, còn vô cùng có khả năng là do cái biến cố kia gây ra đó.

Cũng không biết rốt cuộc nguyên chủ lưu lại cho cô cái kho báu gì.

“Đó là ma khí thượng cổ.”

“Ma khí còn chia thượng cổ?” Không phải chỉ là khí thôi sao?

Không phải.

Ai muốn hàn huyên với ngươi, ngươi có đi đi không hả!!

Sơ Tranh muốn xử lý thẻ người tốt.

Cứ quấy rối thế này, cô liền không vững vàng được.

“Đương nhiên.” Tuyết Uyên bày ra một bộ dáng học thức uyên bác: “Tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, đều được xưng là thượng cổ, tỉ như ta...”

Sơ Tranh tiếp một câu: “Yếu như vậy?”

“Ta đây là ngoài ý muốn!” Tiểu Hồ Ly nháy mắt xù lông: “Ngoài ý muốn có biết không!!”

“Ừ, ngươi có thể đi.” Sơ Tranh đuổi người.

Cánh tay nắm lấy ghế đá của cô, có chút rút vào, trên mu bàn tay ẩn ẩn nổi gân xanh.

Nhưng cho dù là như thế, trên mặt cô đều không có bất kỳ cảm xúc gì.

Ánh mắt Tuyết Uyên dịch chuyển khỏi mu bàn tay cô, tự mình nói: “Tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, lực lượng của bọn họ thường nhân không cách nào chịu được, ngay cả Thần tộc hiện tại cũng không thể.”

“Vậy ngươi còn bị phong ấn.” Ta không nghe ngươi kể chuyện xưa, ngươi mẹ nó có chịu đi đi không.

Lực lượng xung kích trong thân thể càng ngày càng lợi hại, vừa rồi chỉ là sóng biển, bây giờ đã là sóng thần.

“Ta là ngoài ý muốn!!”

Nói đến cái này, Tuyết Uyên liền muốn xù lông.

Tên ngụy quân tử Vạn Trúc kia, chỉ biết chơi trò lừa gạt, bằng không thì làm sao có thể là đối thủ của mình.

Sơ Tranh lạnh mặt: “Bất kể có phải là ngoài ý muốn hay không, sự thật cũng là ngươi bị phong ấn.”

Tuyết Uyên: “...”

Nàng cố ý muốn đuổi mình đi.

Là không muốn để mình phát hiện sự dị thường của nàng, sợ mình đột nhiên làm khó dễ?

Hừ!

Nghĩ hay lắm!!

Hôm nay hắn nhất quyết không đi.

“Thứ ở hướng Đông kia...” Tuyết Uyên cố ý kéo dài âm, cái miệng hồ ly tựa hồ cũng có thể nhìn ra một chút ý cười: “Và lực lượng bên trong thân thể ngươi, một mạch tương thừa.”

“...”

Sơ Tranh duỗi tay bắt lấy Tuyết Uyên.

Tuyết Uyên linh hoạt nhảy ra, cái đuôi quét vào mu bàn tay Sơ Tranh, mang theo cảm giác tê dại rất nhỏ.

Tuyết Uyên vừa muốn quay đầu, xem thường Sơ Tranh một phen.

Kết quả một giây sau thân thể liền bị quất bay.

Cả con hồ ly rơi xuống vách núi.

Phản ứng đầu tiên của Tuyết Uyên không phải là nhân cơ hội này nhanh chóng chạy.

Mà là nhân loại không biết xấu hổ kia cũng dám ném hắn! Phải đi lấy lại danh dự, bằng không thì uy danh hung thú của hắn để vào đâu??

Phản ứng thứ hai là Sơ Tranh lấy cái gì đánh hắn...

Tiếp theo là cô cũng dám quất mình!!

Tuyết Uyên rất nhanh liền bò lại, nhưng mà chỗ cũ đã không có thân ảnh của Sơ Tranh nữa.

Lúc này đáy lòng Tuyết Uyên mới hơi trầm xuống.

Vừa rồi hắn không lừa cô.

Cỗ lực lượng trong cơ thể cô, hắn có thể cảm giác được, nó giống như lực lượng đột nhiên xuất hiện ở hướng Đông...

Hơn nữa hắn còn có chút quen thuộc.

Đáy lòng Hắc Hồ ẩn ẩn có chút lo lắng.

Trong thân thể của cô, vì sao lại xuất hiện lực lượng như vậy.

Cô đi đâu?

Cô sẽ không có chuyện gì chứ.

Tuyết Uyên kịp phản ứng, mình vậy mà lại lo lắng cho Sơ Tranh.

Lúc này phi một tiếng.

Ta đây không phải là lo lắng cho nàng, ta là lo lắng nếu nàng xảy ra chuyện, thì sau này ai cho ta Tiên Linh Diệp.

Đúng!

Đều là vì Tiên Linh Diệp!!

Mới không phải vì nàng đâu!!!

Tuyết Uyên hừ lạnh một tiếng, nhảy chân đi tìm Sơ Tranh.

...

Hổ Vương mang theo một đám tiểu đệ, đang quan sát động tĩnh ở hướng đông.

Cỗ khí tức này, mang đến cho hắn một cảm giác rất không thoải mái.

Rõ ràng cách xa như vậy...

“Này!!”

Hổ Vương nghe thấy tiếng nói, đang muốn quát ai mà không biết lớn nhỏ như thế, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy con Hắc Hồ mà Sơ Tranh yêu thích không buông tay kia...

Con Hắc Hồ này coi Tiên Linh Diệp là đồ ăn vặt.

Mà bộ dáng của Đại Vương còn hết sức vui vẻ...

Hổ Vương không khỏi sợ hắn.

“Sao... sao thế??”

Giọng điệu của Tuyết Uyên rất vội vã: “Ngươi có trông thấy cái đồ không biết xấu hổ kia không?”

Phải bảo trì phong phạm hung thú của mình.

Ở trước mặt nhân loại không biết xấu hổ kia, hắn không thể có uy phong, vậy còn không thể có uy phong trước mặt những con... tiểu yêu có thể ăn này à??

Hổ Vương cảm thấy ánh mắt Tuyết Uyên nhìn mình trở nên kỳ quái...

Giống như đang nhìn đồ ăn vậy.

Hổ Vương lập tức lui lại một bước: “Ngài hỏi ai?”

Ngay cả kính ngữ cũng sử dụng luôn rồi.

Ai là người không biết xấu hổ?

Hổ Vương rất đần độn.

“Chính là...” Tuyết Uyên cảm thấy tìm Sơ Tranh tương đối quan trọng: “ Đại Vương nhà ngươi.”

“Đại Vương?”

Hổ Vương mờ mịt.

“Ta không nhìn thấy Đại Vương.”

“Không nhìn thấy?” Tiểu Hồ Ly nheo mắt lại, ngay cả chút tác dụng ấy cũng không có, còn giữ lại làm gì nữa?

Ăn luôn đi... Dù sao cô cũng không ở đây.

Hắn ăn cỏ đến sắp ói rồi đây này.

Đã từng thấy hung thú nào ăn cỏ chưa?

“Ta... nhìn thấy.” Một con tiểu yêu bên cạnh cứu vớt Hổ Vương: “Đại Vương, đi... đi về hướng kia.”

Tuyết Uyên nhìn theo hướng tiểu yêu chỉ...

Phía đông?

Nơi phát sinh dị thường.

Cô đi một mình?

Điên rồi sao?!

“Ta...”

Chữ “ta” của Hổ Vương vừa ra khỏi miệng, trên hai gò má có một ngọn gió đảo qua, sau đó Tiểu Hồ Ly màu đen không thấy tung tích.

...

Thôn Đỗ Hồi.

Cái thôn này không lớn, chỉ có hơn ba mươi hộ, nghe nói đời đời kiếp kiếp đều ở đây.

Mặc dù thôn này nghèo khó, nhưng thôn dân nơi đây sống rất nhẹ nhàng tự tại.

Nhưng mà một tháng trước, có một cô nương tới.

Cô nương kia bị thương, thôn dân lương thiện thuần phác hảo tâm cho nàng ta dưỡng thương.

Cô nương có dung mạo rất đẹp, nói chuyện dịu dàng, người trong thôn đều thích nàng.

Nhưng vào nửa tháng sau, cô nương này đột nhiên mang theo nam nhân trong làng lên núi, nói là muốn tìm bảo bối gì đó.

Các nam nhân giống như bị nàng ta mê hoặc, cứ như vậy đi theo nàng ta.

Lưu lại một thôn toàn phụ nữ và trẻ em.

“Sau đó...” Người kể chuyện chính là một phụ nhân, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ: “Sau đó có một ngày, phu quân nhà ta, đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa nhà, hắn hắn hắn...”

Toàn thân phụ nhân đều đang run rẩy.

Trước mắt tựa hồ vẫn có thể trông thấy hoàn cảnh kia.

“Hắn... Hắn... Hắn biến thành một cỗ thi thể, một cỗ thây khô!!”

Phụ nhân bụm mặt khóc rống.

“Nữ nhân kia chính là ma quỷ, là nàng hại phu quân của ta!”

Sơ Tranh cực kì đau đầu.

Nhưng cô không nổi giận, chỉ là thanh lãnh hỏi: “Có phải nữ nhân kia tên là Tịch Lan không?”

“Ô ô ô...”

Phụ nhân nghẹn ngào khóc rống, càng khóc càng thương tâm, cuối cùng khóc đến thở không ra hơi, căn bản không trả lời Sơ Tranh được.

Sơ Tranh thấy hỏi không ra đáp án, ráng chống đỡ thân thể rời đi.

Vị trí cái thôn cô ở lúc này, chính là ngay dưới ngọn núi phát sinh dị thường kia.

***

Chương này dành tặng cho Murasakiiiii chúc tiểu muội muội năm mới vui vẻ, thi đậu đại học mình mong muốn nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.