Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Tiểu Hồ Ly thay Sơ Tranh ngăn chặn đòn công kích của Đỗ Hồi.
Móng vuốt sắc bén của Tuyết Uyên, vạch ra trên mặt đất mấy đường dài.
Biểu cảm của Tiểu Hồ Ly khó coi.
Trời mới biết hắn đang làm gì.
“Người này là của ta.” Tuyết Uyên ưỡn bộ ngực nhỏ lên, bá đạo tuyên bố: “Ngươi không được phép động vào nàng.”
Nếu Đỗ Hồi lấy lại những lực lượng kia, Sơ Tranh sẽ như thế nào thì Tuyết Uyên không rõ, nhưng chắc chắn sẽ không phải kết quả gì tốt.
Mình còn chưa tìm cô báo thù đâu!
Sao có thể để cô bị Đỗ Hồi xử lý như vậy được.
Không được!
Mối thù của mình phải tự mình báo!
Đỗ Hồi híp mắt lại: “Tuyết Uyên, không phải ngươi thích Thần tộc này chứ?”
“Phi!” Tuyết Uyên liền phi mấy tiếng: “Ngươi có biết nói chuyện không, bản tôn mà thích Thần tộc? Ta thấy đầu óc ngươi vẫn bị phong ấn, chưa được thả ra thì có!”
“Vậy ngươi ngăn cản ta làm gì?” Đỗ Hồi chất vấn: “Nàng chính là hậu nhân của Dạ Giang, chuyện lúc trước Dạ Giang đuổi theo ngươi, ngươi cũng đã quên?”
Tuyết Uyên: “...”
Hắn đương nhiên chưa.
Thượng thần thời kỳ thượng cổ, và thượng thần hiện tại... Thậm chí cả Vạn Trúc, đều không thể nào sánh bằng được.
Chớ nói chi Dạ Giang lúc ấy là thượng thần lợi hại nhất trong thần tộc.
Tuyết Uyên hoàn toàn hiểu rõ lúc ấy mình chật vật cỡ nào.
Nếu như không phải hắn đủ thông minh, thì có lẽ sẽ giống như những yêu tộc kia, trở thành vong hồn dưới tay Dạ Giang.
Nhưng mà...
Đáy lòng của hắn có một giọng nói, không ngừng ghé vào lỗ tai hắn nói rằng.
Không thể để cho nàng chết.
Tuyết Uyên còn chưa tìm được cái cớ thật hay, thân thể bỗng nhiên bay lên không, sau đó liền bị người ôm vào trong ngực.
Sơ Tranh sờ đầu hắn: “Hàn huyên đủ chưa?” Ta chờ đến rất phiền rồi, có thể lập tức xử lý con chó điên này được không!!
Tuyết Uyên lập tức xù lông: “Ai hàn huyên?”
Hắn là đang bảo vệ cô đó, được không?
“Hàn huyên đủ rồi, giờ tới lượt ta.” Ngữ điệu của Sơ Tranh băng lãnh.
Nếu cứ hàn huyên tiếp, lát nữa trở nên lợi hại, chẳng phải là tăng thêm gánh nặng cho mình à?
Nhất định phải làm rơi ngay lúc này!
Vừa vặn hắn còn dùng thân thể Tịch Lan, nhất tiễn song điêu, quả thực hoàn mỹ!
Ta thật tuyệt!
Sơ Tranh đặt Tiểu Hồ Ly lên vai, cánh tay tinh tế trắng thuần vung qua không trung, ngân quang trong không khí thoáng hiện, tựa như tinh quang rơi xuống nhân gian.
“Ngươi...”
Thanh âm của Tuyết Uyên bị gió thổi tan, móng vuốt gắt gao níu lấy bả vai Sơ Tranh, mới không rơi xuống.
...
Rốt cuộc Đỗ Hồi vẫn chưa triệt để giải trừ được phong ấn, hiện tại hắn chỉ mượn được thân thể và lực lượng của Tịch Lan.
Nếu như có thể cướp đi lực lượng trong thân thể Sơ Tranh, thì có lẽ sẽ có thể làm hắn mạnh hơn mấy phần, nhưng đáng tiếc đây là chuyện không thực tế.
Sơ Tranh công kích vừa nhanh vừa độc.
Những ngân quang kia còn xuất quỷ nhập thần, đến ngay cả người Sơ Tranh, Đỗ Hồi cũng không thể tới gần được.
Những ngân quang này là cái gì? Không cảm giác được bất kỳ hơi thở nào, tựa như không tồn tại.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy lực lượng nào cổ quái như vậy.
Soạt ——
Ngân quang hiện lên trước mặt Đỗ Hồi, vạt váy màu đỏ bị cắt nát, từ từ bay trên không trung xuống.
Sương mù màu máu như mây mù phun trào, làm bóng người mông lung mơ hồ.
Phía sau lưng Đỗ Hồi bỗng nhiên dâng lên một cỗ mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên xoay người, không chút do dự công kinh về phía sau lưng.
Công kích thất bại.
Phía sau chỉ có sương mù màu máu.
“Ta ở đây.”
Thanh âm trong trẻo từ trên đỉnh đầu nghiêng xuống, Đỗ Hồi ngẩng đầu, ngân quang mở rộng trong đáy mắt, ánh mắt một mảnh bạch quang.
Thân thể Đỗ Hồi bị đánh bay, nện ở bên cạnh Huyết Trì, tóc và y phục thấm máu trong Huyết Trì.
Trên mặt hắn cực nhanh phát sinh biến hóa.
Giống như có hai người đang tranh đoạt quyền sử dụng gương mặt này.
Sơ Tranh vào lúc Đỗ Hồi đang áp chế Tịch Lan trong thân thể, đi qua đạp một cước, đạp Đỗ Hồi về trong huyết trì.
Động tác liền mạch lưu loát, như nước chảy mây trôi.
Đỗ Hồi ngã vào trong huyết trì, sương khói mà mắt thường cũng có thể thấy được, từ trong thân thể Tịch Lan chảy ra.
Nó muốn trở lại trong thân thể Tịch Lan lần nữa, nhưng mà chỉ có thể xuyên qua thân thể Tịch Lan.
Tịch Lan giãy dụa bò lên trên huyết trì, hoảng sợ rời xa huyết trì, tạo thành một đường máu uốn lượn trên mặt đất.
“Trở về! Ngươi trở về!”
Không có thân thể, Đỗ Hồi lại không thể rời khỏi ao máu kia, lúc này chỉ có thể gào thét biểu thị phẫn nộ trong lòng mình.
Nàng ta làm mình thức tỉnh lại, muốn thả mình ra, vì sao bây giờ lại hối hận?
Lúc này toàn thân Tịch Lan đều là máu, nàng ta ngã trên mặt đất run rẩy, hiển nhiên bị chuyện vừa trải qua hù dọa đến.
“Tuyết Uyên!” Đỗ Hồi chuyển ánh mắt về phía Tuyết Uyên: “Chúng ta mới là người đứng chung một con đường, ngươi thả ta ra ngoài! Đám Thần tộc này không có lòng tốt, bọn họ nhất định sẽ đối phó ngươi, hiện tại ngươi giúp ta, chính là đang giúp ngươi.”
“Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, ngươi bớt lừa gạt ta đi.” Tuyết Uyên hoàn toàn không nghe.
Đỗ Hồi là thứ ma gì, hắn còn không rõ ràng sao?
Hôm nay nếu mình thật sự thả hắn ra, quay đầu một cái là có thể trở mặt thành thù với mình ngay.
Mặc kệ Đỗ Hồi mê hoặc kiểu gì, Tuyết Uyên đều bày biện bộ dáng của hung thú thượng cổ: Ngươi cứ tùy tiện nói, dù sao bản tôn cũng không nghe.
Thanh âm Đỗ Hồi khàn khàn: “Tuyết Uyên ngươi sẽ hối hận.”
“Thế thì cũng chẳng lên quan tới ngươi, ngươi quản tốt chính ngươi trước đi đã.” Tiểu Hồ Ly hừ một tiếng.
“Ồn ào quá.” Sơ Tranh không nhịn được phất tay, Đỗ Hồi lần nữa bị nhấn vào trong huyết trì.
Trong huyết trì nổi lên mấy cái bong bóng, mấy sợi sương mù như ẩn như hiện.
Nhưng mà mấy sợi sương mù kia, giống như bị người ta ấn đầu xuống, làm cách nào cũng không ra được, phía dưới còn hư hư thực thực phát ra những âm thành kỳ quái “ô ô ục ục“.
Huyết trì dần dần yên tĩnh trở lại, mặt ao khôi phục lại yên tĩnh.
Sơ Tranh trấn định tự nhiên thu tay lại, thả trước người, đoan trang hào phóng, bình tĩnh lạnh nhạt.
... Không chụp chết, thất sách.
Sơ Tranh dự định giết chết Đỗ Hồi.
Kết quả phát hiện Đỗ Hồi là một đám khí, muốn giết chết thì phải tốn chút sức, làm một nữ tử cao quý lãnh diễm, không thể bày ra tư thế bất động nửa ngày, cho nên... đành phải chụp về trước.
Chụp về quả nhiên yên tĩnh hơn nhiều.
Cho ngươi ra ngoài chơi một vòng, rồi mới chụp ngươi vào lại, đã là rất khoan dung với ngươi rồi.
Lại còn dám uy hiếp lông lông mềm của ta.
Không thể nhịn!
Nhất định phải chụp trở về!
Chụp cho chết luôn!
Sơ Tranh bày xong tư thế, vừa quay đầu liền thấy một đám quần chúng vây xem đang đần độn cả người.
Tuyết Uyên: “...”
Thần tộc: “...”
Bọn họ là ai?
Bọn họ ở đâu?
Xảy ra chuyện gì?
Như thế liền xong rồi à?
Ùng ục...
Huyết trì đột nhiên có một chuỗi bong bóng nổi lên.
Sơ Tranh giật mình trong lòng, không được!
Cô lập tức thả ngân tuyến ra, cuốn chặt huyết trì như nêm cối.
Như thế này ta không tin ngươi còn có thể ra được!
...
Phong ấn của Đỗ Hồi vẫn chưa triệt để phá vỡ, Tịch Lan chỉ hoàn thành một nửa.
Người Thần tộc thương lượng, trước tiên phong ấn Đỗ Hồi lại lần nữa.
Bằng không thì lão tổ tông của Ma tộc này mà ra, những tên Ma tộc kia có thể ngồi yên được nữa sao?
Nhưng phong ấn thế nào lại là một vấn đề.
Thần tộc đặt ánh mắt lên người Tịch Lan.
Nàng ta biết làm sao để giải trừ phong ấn, thì có lẽ cũng biết làm sao để phong ấn lại nhỉ?
“Ta không biết...” Tịch Lan lắc đầu: “Ta không biết gì cả, các ngươi đừng hỏi ta.”
Thần tộc: “...”
Mặc kệ Thần tộc hỏi thế nào, Tịch Lan đều nói như thế.
“Sơ Tranh là nữ nhi của thượng thần Dạ Giang, có lẽ nàng biết...” Không biết là Thần tộc nào đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Đang nắm lấy cái đuôi của Tuyết Uyên, đột nhiên bị điểm tên - Sơ Tranh: “...”
Liên quan quái gì đến ta?
Các ngươi đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng.
***
Chương này dành tặng cho Cumcumtrang chúc nàng năm mới an lành