Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh không quá muốn quản chuyện này, nhưng lực lượng vẫn đang tán loạn trong thân thể nhắc nhở cô, nếu như không giải quyết con chó điên này, cô cũng sẽ không sống yên ổn.
Sơ Tranh lạnh mặt: “Các ngươi rời khỏi nơi này trước đi.”
Thần tộc không hiểu: “Ngươi... ngươi muốn làm gì?”
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về phía huyết trì, cánh môi khẽ mở: “Có muốn phong ấn không?”
Thần tộc: “...” Tất nhiên muốn!
“Vậy thì đi đi.” Các ngươi ở đây vây xem, ta còn làm... phong ấn kiểu gì!?
Thần tộc: “...”
“Ngươi... thật sự có thể phong ấn hắn một lần nữa?” Người Thần tộc nửa tin nửa ngờ.
“Vừa rồi là các ngươi nói ta có thể, hiện tại lại chất vấn ta?” Bắt quỷ là các ngươi, thả quỷ cũng là các ngươi, các ngươi muốn thế nào, lên trời chắc?
“...”
Thần tộc bị chẹn họng một chút, bọn họ chẳng qua chỉ cảm thấy có thể Sơ Tranh biết, thật không nghĩ đến, cô sẽ đáp ứng.
“Các ngươi có đi không?” Sơ Tranh thấy bọn họ bất động, không nhịn được nói: “Các ngươi không đi thì ta đi.”
“Thượng thần Sơ Tranh, làm phiền.” Thần tộc nào đó lập tức chắp tay.
Thần tộc đi ra khỏi chỗ kia, sắc mặt đám người đều có mấy phần khó coi.
“Chúng ta thật sự để cho nàng và Đỗ Hồi ở cùng một chỗ?”
“Đây chính là Ma tộc thượng cổ!”
“Bằng không thì sao? Các ngươi có thể phong ấn Đỗ Hồi?”
“...”
“Trong tay nàng còn có Tuyết Uyên...”
Người Thần tộc cảm thấy bọn họ thật sự điên rồi, lại để đầu lĩnh của hai phái tà ma ngoại đạo ở chung với nhau.
Trước đó bọn họ còn làm như vậy với Sơ Tranh, nếu Sơ Tranh đạt thành thỏa thuận gì đó với hai tên này, thì bọn họ chính là tội nhân.
...
Thần tộc ở bên ngoài đợi trái đợi phải, nhưng không thấy Sơ Tranh ra.
Khí tức âm trầm xung quanh vẫn còn, cũng chưa tán đi.
Cả tòa núi đều lộ ra sương khói kiềm chế, làm cho toàn thân người ta không thoải mái.
“Không được, để ta vào xem.”
Thần tộc nào đó không đợi được nữa, không để ý đồng bạn ngăn cản, dứt khoát đi vào một lần nữa.
Một khắc sau.
Thần tộc kia từ bên trong ra, Thần tộc còn lại nháy mắt nhào lên, vây quanh hắn, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, không ít người còn nhìn về phía sau, ý đồ tìm được thân ảnh của Sơ Tranh.
“Bên trong không có ai.” Sắc mặt Thần tộc kia không tốt lắm.
“Không có ai?” Có người cất cao âm lượng: “Ngươi xác định sao?”
“Ừ.”
“Đỗ Hồi đâu?”
Thần tộc kia lắc đầu, hắn không trông thấy Đỗ Hồi, cũng không trông thấy huyết trì kia.
“...”
“Các ngươi xem!”
Khi mọi người ở đây thấp thỏm, có người đột nhiên chỉ vào hư không.
Khí tức âm u bao phủ trên hư không, đang dần dần tán đi, ánh nắng chiếu rọi xuống, rơi trên thân mọi người, mang theo chút ấm áp.
Đám người Thần tộc đưa mắt nhìn nhau một lát.
Bọn họ tìm trên núi một vòng, không tìm được Sơ Tranh và Tuyết Uyên.
Thần tộc đành phải mang Tịch Lan về trước.
Tịch Lan là tù binh, mang về liền bị giam lại.
“Tịch Lan, tại sao ngươi phải làm loại chuyện này?”
Tịch Lan cuộn tròn ở bên trong, không để ý đến người hỏi.
“Thanh Tiêu tiên quân ở đâu!”
“Bây giờ ngươi còn có cơ hội, đừng có ngoan cố không thay đổi!”
Tịch Lan âm u liếc hắn một cái, rồi hoàn toàn vùi đầu vào trong đầu gối, mặc kệ người bên ngoài hỏi cái gì, nàng ta đều không trả lời.
Người Thần tộc muốn tìm Thanh Tiêu, nên chỉ có thể dùng hình với Tịch Lan.
Nhưng mà Tịch Lan ngậm chặt miệng, một chữ bọn họ cũng không hỏi ra được.
Không biết Tịch Lan làm những việc này vì cái gì, cũng không biết Thanh Tiêu ở đâu.
Tịch Lan nằm trong tiên lao, sắc mặt tái nhợt, trên người loang lổ vết máu.
Đây là vết thương do Thần khí chuyên môn để đối phó Thần tộc làm ra, sẽ không tự động khép lại.
Đầu ngón tay Tịch Lan hung hăng cào lên mặt đất.
Nàng ta không phải Tịch Lan.
Nàng ta chỉ là một cái hồn thể.
Một cái hồn thể tồn tại từ thời kỳ thượng cổ.
Đỗ Hồi là tín ngưỡng của nàng ta, là đại nhân nàng ta tôn kính. Nàng ta đi theo Đỗ Hồi nhiều năm, cùng hắn chinh chiến tứ phương.
... Chỉ là Đỗ Hồi không biết nàng ta mà thôi.
Ở trong mắt Đỗ Hồi, có lẽ mình chỉ là một tiểu nhân vật râu ria tùy thời có thể hi sinh.
Khóa tụ hồn làm nàng ta tỉnh lại, cũng làm cho nàng ta tồn tại trong thân thể Tịch Lan.
Lúc ấy linh hồn Tịch Lan vẫn còn, nhưng không cường đại như nàng ta, cho nên nàng ta cắn nuốt linh hồn của Tịch Lan, triệt để chiếm cứ thân thể này.
Nàng ta còn phát hiện trong thân thể của nữ hài tử có được khóa tụ hồn kia, thế mà lại có lực lượng của Đỗ Hồi.
Có những điều kiện này, nàng ta có thể thả Đỗ Hồi ra.
Nếu như nàng ta có thể thả Đỗ Hồi ra, như vậy trong mắt Đỗ Hồi sẽ có nàng ta, nàng ta sẽ trở thành người duy nhất Đỗ Hồi tín nhiệm.
Nàng ta biết Đỗ Hồi bị phong ấn ở đâu, cho nên bắt đầu trù hoạch.
Chỉ là không nghĩ tới, kế hoạch của mình, cuối cùng lại biến thành thế này.
Nghĩ đến trước đó mình bị Đỗ Hồi khống chế, đáy lòng Tịch Lan liền không nhịn được lạnh run.
Người nàng ta sùng bái nhất, từ đầu đến cuối, trong mắt đều không có mình.
Nàng ta vẫn chỉ là một nhân vật râu ria tùy thời có thể hy sinh, vứt bỏ.
Không...
Nàng ta tuyệt đối không để mọi chuyện kết thúc như vậy.
...
Thập Lý Bát Sơn.
Hổ Vương là hán tử cao một mét tám mấy, ngồi xổm trên mặt đất, cùng mấy tiểu đệ nói chuyện phiếm.
Từ sau khi Sơ Tranh trở về, Hổ Vương liền cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Sơ Tranh bảo hắn phát Tiên Linh Diệp càng ngày càng nhiều.
Người Thần tộc nói, Tiên Linh Diệp ở Thần giới, Đại Vương nhà bọn họ đánh cướp của Thần tộc sao?
Hắn thật là sợ Thần tộc mang người đến đánh bọn họ.
“Hổ Vương, nhiều Tiên Linh Diệp như vậy, mà cứ phát như thế thật lãng phí quá.” Tiểu đệ thập phần đau lòng.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Hổ Vương liếc tiểu đệ một cái.
“Hổ Vương ngài nói...” Tiểu đệ xích lại gần Hổ Vương, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu.
Còn chưa nói xong, hai bàn tay Hổ Vương đã đập lên trán tiểu đệ: “Ngươi có phải đồ ngốc không hả, ngươi có phải đồ ngốc không hả, ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo.”
Tiểu đệ ôm đầu cầu xin tha thứ: “Hổ Vương ta sai rồi, ta sai rồi.”
“Ta nói cho các ngươi biết.” Hổ Vương chỉ vào mấy tiểu đệ còn lại: “Đại Vương bảo làm cái gì thì làm cái đó, ai dám có tâm tư khác, bị Đại Vương phát hiện, hậu quả tự mình gánh chịu.”
Mấy tiểu đệ co lại thành một đám, liên tục gật đầu không ngừng, biểu thị biết rồi.
“Trông thấy chó của ta không?”
Thanh âm lãnh đạm trong trẻo đột ngột vang lên từ bên trên.
Hổ Vương ngẩng đầu nhìn lên, tiểu cô nương đứng trên tảng đá hơi lồi ra, ngược sáng, nên không thấy rõ thần sắc trên mặt cô.
Nhưng có thể cảm giác được lúc này cô rất khó chịu, toàn thân đều lộ ra hơi thở băng lãnh.
Hổ Vương nhịn không được rùng mình một cái, nhanh chóng mang theo các tiểu đệ đứng lên.
“Đại Vương... ngài... chó nào của ngài?”
Đại Vương nuôi chó lúc nào rồi?
Các ngươi nhìn thấy không?
Hổ Vương dùng ánh mắt hỏi các tiểu đệ.
Các tiểu đệ dồn dập lắc đầu.
Bọn họ không biết Đại Vương nuôi chó nha!
Sơ Tranh uốn nắn: “Tuyết Uyên.”
Khóe miệng Hổ Vương lập tức co lại.
Tuyết Uyên... không phải là hồ ly sao? Sao lại biến thành chó rồi?
Được rồi, Đại Vương nói phải, vậy chính là phải đi.
Hổ Vương hỏi tiểu đệ: “Các ngươi nhìn thấy không?”
Các tiểu đệ tiếp tục lắc đầu.
“Đại Vương, chúng ta đều không nhìn thấy...”
Hổ Vương còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh liền xoay người rời đi, thanh âm của cô chậm rãi truyền đến: “Đi tìm, tìm được mang về đây cho ta!”
Hổ Vương: “...”
Luôn có cảm giác lời này của Đại Vương... tràn đầy sát khí nha!
Vì chó... không phải, vì Tuyết Uyên mặc niệm.
Hổ Vương thấy mấy tên tiểu đệ vẫn còn đứng, lại tát một cái qua: “Thất thần làm gì, tìm đi!”
Tiểu đệ: “...”
Vì sao lại đánh ta!
***
Chương này dành tặng cho katarra_chan chúc nàng năm mới hạnh phúc