Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh chỉ chuyển mắt một cái, Tiểu Hồ Ly đã không thấy tăm hơi.
Sơ Tranh tức giận đến không nhẹ, đúng là không nên nuôi thả!
Hổ Vương bên kia mang nhóm yêu tinh tìm khắp nơi, kết quả đều không nhìn thấy Tuyết Uyên.
Tuyết Uyên nhỏ như vậy, tùy tiện chui vào góc, muốn tìm hắn cũng rất khó khăn.
Sơ Tranh đau đầu đi về sơn động Hổ Vương chuẩn bị cho mình, đáy lòng suy nghĩ xem khi tìm được vật nhỏ, thì đánh gãy chân hắn thế nào.
Sột sột soạt soạt...
Bước chân Sơ Tranh ngừng lại, nhìn vào trong sơn động.
Sơn động có dây leo màu xanh biếc rủ xuống, hình thành một bức bình phong thiên nhiên.
Trong bình phong mới là nơi nghỉ ngơi.
Bên trong có âm thanh...
Cái sơn động này là nơi cô chuyên dụng, mặc dù cô chưa từng nói không cho phép người tiến vào, nhưng yêu tinh bên ngoài đều vô cùng hiểu quy củ, sẽ không có ai chưa được sự cho phép của cô, mà xuất hiện ở đây.
Sơ Tranh sờ cổ tay một cái, trấn định đi vào bên trong.
Đẩy dây leo rủ xuống ra, liếc nhìn vào.
Thiếu niên mặc áo đen ghé vào trong ghế đá, một tay kéo cằm, một tay khác nắm lấy vài miếng Tiên Linh Diệp, đang rầu rĩ không vui nhét vào trong miệng.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, giống như một khối mặc ngọc, không cần mài giũa tạo hình, liền có thể kinh diễm tứ phương.
Sơ Tranh: “...”
Xong!
Cái đuôi mất rồi!
Sơ Tranh đau lòng cho cái đuôi của mình xong, sau đó mới cảm thán, dáng dấp của thẻ người tốt thật là đẹp.
Vành tai Tuyết Uyên khẽ nhúc nhích, đầu có chút nghiêng qua, đôi mắt đỏ rực như bảo thạch phản chiếu thân ảnh của Sơ Tranh.
Tuyết Uyên bỏ hai chân đang cuộn lại trên ghế đá xuống, chân trần đứng trên mặt đất: “Ngươi đi đâu vậy?”
Thanh âm thiếu niên mang theo vẻ chất vấn, âm cuối tự nhiên có mấy phần mềm mại, làm cho không ai có thể sinh ra sự phản cảm với ngữ khí của hắn.
“Tìm ngươi.”
“Tìm ta?” Thiếu niên nắm Tiên Linh Diệp xoay vòng vòng, cảnh giác hỏi: “Ta ở ngay chỗ này, ngươi đi đâu tìm ta? Có phải ngươi đi tìm những con tiểu yêu tinh khác bên ngoài đúng không?!”
Sơ Tranh: “...”
Ta mẹ nó chính là đi tìm ngươi!
Ta còn dự định đánh gãy chân của ngươi kìa... Xem ra hiện tại đánh không được, ai.
【...】 Luôn cảm thấy dáng vẻ của tiểu tỷ tỷ rất thất vọng.
“Tại sao ngươi không nói chuyện?” Thiếu niên hừ một tiếng: “Bị ta nói trúng rồi đúng không?! Nhân loại các ngươi chính là có mới nới cũ, không có ai tốt.”
“Không có.” Sơ Tranh buông dây leo xuống, đi vào bên trong.
“Ta cho ngươi biết... Ngươi làm gì thế! Thả ta xuống!” Tuyết Uyên bị Sơ Tranh ôm, hắn lập tức kinh dị kêu lên.
Hắn hiện tại là hình người!
Không phải nguyên hình, không có cái đuôi cho cô sờ!
Hơn nữa cách ôm này cũng không đúng!!
Sơ Tranh đặt hắn lên ghế đá.
Tuyết Uyên có chút không quen, tránh khỏi trói buộc của cô: “Ngươi có bệnh à, đột nhiên ôm ta!”
“Cũng không phải chưa từng ôm.”
“Đó giống nhau sao?” Tuyết Uyên giận.
“Sao lại không giống?” Sơ Tranh hỏi.
“Lúc ấy ta là nguyên hình, có thể giống nhau sao?”
“Không phải đều là ngươi à.” Khác nhau ở chỗ nào, chẳng lẽ biến thân một cái, thì không phải là ngươi rồi?
“...”
Tuyết Uyên nói không lại Sơ Tranh, thở phì phò trừng mắt nhìn cô.
Khi ở nguyên hình không có lực sát thương gì, lúc này dùng hình thái của thiếu niên, càng không có uy lực gì.
Sơ Tranh giơ tay bóp bóp trên đầu hắn mấy cái.
Tuyết Uyên nghiêng đầu tránh khỏi tay cô, kháng nghị: “Đừng có sờ đầu ta!”
Tóc Tuyết Uyên rất mượt mà, giống như tơ lụa, nhưng không dễ chịu như lông...
Ai.
Khó chịu.
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, bàn tay theo bắp chân hắn, nắm chặt mắt cá chân.
“... Ngươi làm gì thế?”
Sơ Tranh không lên tiếng, trầm mặc lấy giày ra, cẩn thận mang vào cho hắn.
Mắt cá chân bị nắm chặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay, dán vào làn da của hắn, một chút xíu truyền tới, nháy mắt làm hắn cảm thấy toàn thân cũng nóng bỏng.
Hắn cũng không phải rất thích hóa hình.
Cho dù là trước kia, nếu không phải tất yếu, thì hắn cơ hồ sẽ không dùng hình thái con người.
Nhưng mà không biết sợi dây thần kinh nào của hắn không đúng, sau khi phát hiện mình có thể hóa hình, lại trực tiếp hóa hình luôn.
Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của cô, làm hắn có chút sững sờ.
Sơ Tranh mang giày cho hắn xong, chỉnh lý lại vạt áo hắn.
Sơ Tranh thuận miệng hỏi: “Ngươi khôi phục thực lực thế nào rồi?”
Tuyết Uyên lấy lại tinh thần, ánh mắt đột nhiên không dám nhìn Sơ Tranh: “Liền... Liền như vậy.”
Mang giày vào, làm Tuyết Uyên rất không thoải mái, giống như trên thân có thêm trói buộc.
Sơ Tranh trầm mặc.
Ta có cần đánh cho hắn một trận, để hắn khôi phục lại nguyên hình không nhỉ?
【... Tiểu tỷ tỷ, rốt cuộc là vì sao cô lại có cái ý nghĩ phát rồ như vậy hả? 】
Ta muốn lông lông của hắn.
【...】Vương Giả đoán chừng là muốn thống cơ tắc nghẽn.
Vì lông lông, liền đánh người ta về nguyên hình, tiểu tỷ tỷ cô là ma quỷ sao?!
Có từng cân nhắc cảm thụ của thẻ người tốt không hả?
【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy cô cần phải tỉnh táo một chút. 】
Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng: Ta cũng cảm thấy.
Vương Giả tìm được một tia an ủi: 【 Đúng đúng đúng, tỉnh táo một chút, nghĩ lại đi, hắn là thẻ người tốt của cô, sao cô có thể làm ra loại chuyện đó với hắn được? 】
Sơ Tranh tiếp tục thở dài: Ta cần lông lông để tỉnh táo.
Sơ Tranh liếc về phía sau lưng Tuyết Uyên...
Tuyết Uyên giống như bị giẫm trúng cái đuôi, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!!”
Xú nữ nhân không biết xấu hổ, hắn cũng đã hóa hình, mà còn không có ý định buông tha cho cái đuôi của hắn!
Cái đuôi đều sắp bị cô sờ trọc rồi!!
Sơ Tranh: “...”
Ta còn chưa nói gì đâu.
Sơ Tranh trấn định đứng dậy, làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống bên cạnh làm chuyện của mình.
Tuyết Uyên đứng tại chỗ, ngó ngó Sơ Tranh, lại ngó ngó giày trên chân mình.
Hắn thử đi hai bước, giống như đứa bé tập tễnh học đi, thân thể lung la lung lay, không khỏi đáng yêu.
Sơ Tranh dùng dư quang quan sát hắn, tâm tình buồn bực vừa rồi, có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Thẻ người tốt thật là đẹp.
Tuyết Uyên vô cùng không thích ứng với việc đi giày, đi được vài bước, cả người đều tức giận.
Thứ đồ chơi gì thế này!
Tại sao hắn phải đi cái này?
Hắn chính là hung thú!
Tuyết Uyên đá giày đi, chân trần đứng trên mặt đất, thoải mái hơn.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn.
Eo Tuyết Uyên thẳng tắp: “Ta không thích đi giày!”
Làm gì có hung thú đi giày!
Ngươi có thấy những con yêu tinh bên ngoài đi giày không?
Hắn mặc một bộ quần áo, so với nhóm yêu tinh chỉ che đi bộ phận trọng yếu kia đã tốt hơn nhiều lắm rồi đó, được không!?
“Mặt đất bẩn.” Sơ Tranh dừng một chút, biểu cảm có chút nghiêm túc: “Không phải ngươi muốn liếm chứ?”
Tuyết Uyên: “...”
Tuyết Uyên: “!!!”
Tuyết Uyên: “???”
Tuyết Uyên thiếu chút nữa tức giận đến khôi phục nguyên hình.
Ai muốn liếm!
Hắn muốn liếm cái gì!?
Bệnh tâm thần à!
Tuyết Uyên quay người rời đi, đi vài bước, lại quay về, đập một cái lên bàn đá bên cạnh Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Làm gì!
Tạo phản à!
Thiếu niên trừng mắt nhìn Sơ Tranh: “Ngươi trông thấy ta hóa hình, không hề kinh ngạc sao?”
Từ khi tiến vào đến bây giờ, cô đối với chuyện mình hóa hình, không lộ ra nửa điểm kinh ngạc, hoặc là cảm xúc khác.
Đi theo cô một đoạn thời gian, hắn cũng biết, nữ nhân này chính là như vậy.
Thế nhưng hắn vẫn muốn biết, cô thật sự không kinh ngạc chút nào sao?
Sơ Tranh thật lòng hỏi lại: “Vì sao phải kinh ngạc?”
Vì, vì sao...
Hắn đột nhiên hóa hình, phản ứng của người bình thường, không phải đều là kinh ngạc sao?
Sao cô lại tiếp nhận không chút chướng ngại nào thế.
Giống như mình vẫn luôn là thế này...
***
Chương này dành tặng cho HoangYuri1998 chúc nàng năm mới an vui nhé