Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Sơ Tranh, Sơ Tranh...”
Nữ tử trong khách điếm kia cũng đuổi tới.
“Muội... muội không có việc gì, tại sao không trở về? Chúng ta đều rất lo lắng...”
Người này không phải ai khác.
Mà chính là Tịch Lan.
Bạn lữ của Thanh Tiêu.
“Lo lắng cái gì?” Sơ Tranh hỏi lại: “Lo lắng ta không chết sao?”
“Sơ Tranh, muội đang nói gì vậy?” Nữ tử kinh ngạc, trên mặt xẹt qua một tia bị thương: “Ta thật sự lo lắng cho muội.”
“Ồ.”
Vì sao nguyên chủ lại chủ động xin đi đến cái phong ấn kia?
Suy cho cùng, cũng là vì nàng ta.
Tịch Lan cực kỳ thông minh, nàng ta không trực tiếp bảo nguyên chủ đi.
Mà là sầu mi khổ kiểm nói với nàng, phong ấn đó chỉ có lực lượng của thượng thần mới có thể gia cố được.
Trong thần giới, không ai có thể đảm nhiệm.
Bộ dáng lo lắng kia, làm nguyên chủ nhìn cũng thấy đau lòng.
Cho nên nguyên chủ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy dù sao nàng cũng là thượng thần, nên góp một phần lực cho Thần giới.
Thế là nguyên chủ liền đi...
Chỉ là không biết mục đích của Tịch Lan này là gì.
Đáy lòng Tịch Lan có chút bất an, nàng ta quan sát thần sắc lãnh đạm trên mặt Sơ Tranh, nghi hoặc dần dần khuếch tán.
Sơ Tranh có vẻ mặt như vậy từ bao giờ?
Cho nàng ta cảm giác rất không thoải mái.
Tịch Lan thận trọng hỏi: “Sơ Tranh, trong phong ấn phát sinh cái gì rồi? Vì sao gần đây không có động tĩnh gì hết?”
Dường như sợ Sơ Tranh hiểu lầm, nàng ta lại bổ sung một câu.
“Lúc ấy chúng ta muốn đi vào tìm muội, nhưng cửa vào đột nhiên bị phong bế, chúng ta làm cách nào cũng không thể vào được, muội không xảy ra chuyện gì chứ?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Dáng dấp đẹp mắt như vậy, mà không thể yên tĩnh một chút sao?
Lắm vấn đề quá.
Xử lý là được rồi.
【 Tiểu tỷ tỷ, dân chủ giàu mạnh, văn minh hài hòa, làm một người tốt tích cực hướng về phía trước, có thể chứ? 】 Xử lý cái gì, chúng ta không thể như thế đâu được không?!
Vương Giả sợ Sơ Tranh một lời không hợp, là muốn xử lý người khác.
Bọn họ thật sự là hệ thống phá sản đường đường chính chính.
Vì cái gì mà tiểu tỷ tỷ sát vách có thể tích cực hướng về phía trước, còn vị này nhà nó thì không thể chứ.
Khóc mù cả mắt.
Tịch Lan dịu dàng gọi cô: “Sơ Tranh?”
Sao cô lại thế này?
Đáy lòng Tịch Lan càng ngày càng kỳ quái.
Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì ở vùng đất phong ấn kia?
Cô làm sao ra được?
Sao phong ấn lại không có chút động tĩnh nào?
Chẳng lẽ thật sự đã bị cô phong ấn lại?
“Ta là thượng thần đúng không.” Sơ Tranh đột nhiên nói.
“... Đúng... Đúng vậy.” Tịch Lan có chút đần độn, không biết Sơ Tranh đột nhiên hỏi cái này làm gì.
“Ngươi nhìn thấy thượng thần, chính là không biết lễ phép như thế?” Coi như dung mạo ngươi đẹp, thì cũng không thể không biết lễ phép nha!
“...”
Tịch Lan không ngờ tới Sơ Tranh lại đột nhiên nói cái này.
Trước đó mình ở chung với nàng, nàng chưa từng so đo đến.
“Tịch Lan.” Nam nhân cao lớn tuấn mỹ, từ đằng xa đi tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng: “Không phải ta đã bảo nàng đợi ta sao, sao nàng lại...”
Thanh Tiêu nhìn thấy Sơ Tranh, biểu cảm trống rỗng trong một khoảnh khắc.
“Thượng thần Sơ Tranh...”
“Tịch Lan tham kiến thượng thần.” Tịch Lan đột nhiên hành lễ, ủy ủy khuất khuất hành lễ, giống như Sơ Tranh bức ép nàng ta vậy.
“Tịch Lan.” Thanh Tiêu nhanh chóng đỡ nàng ta dậy, mặt mũi tràn đầy đau lòng: “Nàng làm gì thế?”
Ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh đảo qua: “Thanh Tiêu tiên quân cảm thấy hành lễ với ta, là ủy khuất nàng?”
Nguyên chủ thích Thanh Tiêu, hắn biết không?
Hắn chắc chắn là biết.
Hoặc là từ khi bắt đầu, Thanh Tiêu đã muốn nguyên chủ thích hắn, cố ý lừa gạt khóa tụ hồn của nguyên chủ, cuối cùng còn dỗ dành nguyên chủ, thay hắn cứu người mình thích.
Thật là đáng sợ.
Thanh Tiêu tăng thêm âm điệu: “Trước đó Tịch Lan bị thương, còn chưa khỏi, nàng cả ngày lo lắng cho ngươi, sao ngươi có thể bắt nàng hành lễ?”
“Vì sao không thể?”
Nàng ta bị thương cũng không phải vì cứu ta.
Tại sao ta phải nhận trách nhiệm vì thương thế của nàng ta?
Giọng điệu như rất đúng lý hợp tình của Sơ Tranh, làm lửa giận của Thanh Tiêu từ từ bốc lên: “Sơ Tranh!”
“Thượng thần.” Sơ Tranh nhắc nhở hắn: “Chú ý thân phận của ngươi.” Nói chuyện với ta kiểu gì đấy!
Thanh Tiêu: “...”
Sơ Tranh có khi nào nói chuyện với hắn kiểu này đâu.
Từ trước đến nay nàng chưa từng bày ra dáng vẻ của thượng thần.
Cho dù gần đây thực lực tăng lên rất nhiều, cũng chưa từng có.
Ở trước mặt hắn thì càng không.
Hiện tại cô lại nhắc nhở mình, cô là thượng thần, nhắc nhở hắn, thân phận của cô tôn quý hơn hắn rất nhiều, không thể làm càn.
Đáy mắt cô không còn loại vui vẻ bí ẩn khi nhìn hắn như trong dĩ vãng nữa.
Mà chỉ còn lại một mảnh lãnh đạm.
Giống như hàn băng tích lũy ngàn năm.
Hàn khí vô thanh vô tức tản ra.
Cảm giác chênh lệch nơi đáy lòng Thanh Tiêu, làm hắn rất không thoải mái.
“Phu quân.” Tịch Lan kéo Thanh Tiêu: “Có lẽ ở trong phong ấn, thượng thần gặp phải chuyện không hài lòng, chàng đừng chống đối thượng thần.”
Suy nghĩ của Tịch Lan xoay chuyển thật nhanh.
Gọi một tiếng thượng thần vừa quen thuộc lại vừa kính cẩn, trong đó còn mơ hồ mang theo vài phần ủy khuất.
“Khụ khụ khụ...”
Tịch Lan đột nhiên ho khan.
Thanh Tiêu không rảnh quản Sơ Tranh nữa, khẩn trương quan tâm Tịch Lan.
“Không sao chứ?”
“Phu quân, ta không sao.” Tịch Lan nói đến rơi lệ, bộ dáng kia làm gì có thể là không sao được, rõ ràng chính là có chuyện.
Ánh mắt nàng ta như có như không nhìn về phía Sơ Tranh một chút.
Sơ Tranh: “...”
Nhìn ta làm gì!
Cũng không phải ta làm ngươi khóc!!
Nhưng ở trong suy nghĩ của Thanh Tiêu, là bởi vì Sơ Tranh đột nhiên chuyển biến, nên Tịch Lan mới thương tâm khổ sở.
Lửa giận dưới đáy lòng Thanh Tiêu càng tăng lên,
Giống như Tịch Lan bị khi dễ vậy.
Sơ Tranh cảm thấy người có dung mạo đẹp, đúng ra rất khác biệt.
Cái biểu cảm ủy khuất thương tâm này.
Cái giọng điệu yếu ớt đáng thương này.
Làm cho ta... Rất muốn xử lý nàng ta.
Đáy lòng Sơ Tranh đã nghĩ xong cách làm rơi bọn họ, cũng rất nóng lòng muốn thử.
“Ầm!”
Ngay trước khi cô động thủ, có hai con yêu tinh đột nhiên bay ra từ khách điếm Vạn Vật, đập xuống đất.
Yêu tinh Giáp vừa rồi lấy được Tiên Linh Diệp, bị yêu tinh đuổi theo bay vụt ra khỏi khách điếm Vạn Vật, vừa mắng vừa đánh trả.
Sơ Tranh đứng ở ngay ngoài khách điếm, yêu tinh bên trong đánh nhau, cô cũng bị tác động đến.
Yêu tinh ngăn cách Sơ Tranh và Tịch Lan, Thanh Tiêu, trong bóng người lắc lư, Sơ Tranh rướn cổ lên tìm người.
Nhưng mà bọn yêu tinh này đánh đến vui sướng.
Chờ Sơ Tranh vòng được ra phía đối diện, thì Tịch Lan và Thanh Tiêu đã không thấy đâu.
Có ý gì?
Có ý gì aaa!!
“Cái con lợn béo đáng chết nhà ngươi, ông đây chơi chết ngươi...”
“Ngươi mắng ai béo?”
“Ngươi không béo thì ai béo!”
“Ngươi chửi thêm câu nữa xem!”
“Con lợn béo đáng chết! Con lợn béo đáng chết con lợn béo đáng chết!”
“A!!!”
Hai con yêu tinh vọt về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Ta... X!
Sơ Tranh cầm đồ vật bên cạnh lên, trực tiếp đập lên đầu con yêu tinh gần nhất.
Hai mắt yêu tinh lật một cái, trực tiếp ngã xuống.
Con yêu tinh đang mải mê mắng con lợn béo đáng chết: “!!!”
Biểu cảm của hắn biến đổi, xoay người chạy.
...
Yêu tinh Giáp sưng mặt sưng mũi lẩm bẩm.
Sơ Tranh đi phía trước, Ngân Sinh đi theo bên cạnh.
Yêu tinh Giáp nhìn Sơ Tranh một chút, tăng thêm tốc độ đuổi theo.
“Đại nhân, ngài muốn đi đâu thế? Ở đây ta rất rành, ta có thể dẫn đường cho ngài.”
Sơ Tranh vừa quay đầu đã nhìn thấy cái gương mặt sưng phù kia, cô lập tức thu tầm mắt lại, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.
Yêu tinh Giáp thấy Sơ Tranh không nói lời nào, còn kéo căng khuôn mặt.
Chắc chắn là đại nhân không thích nói chuyện.
Yêu tinh Giáp chuyển ánh mắt sang phía Ngân Sinh.
“Dê con...”
Biểu cảm của Ngân Sinh khẽ biến, tăng thêm tốc độ, chạy đến bên cạnh Sơ Tranh, vừa cảnh giác vừa phòng bị nhìn yêu tinh Giáp.
Yêu tinh Giáp cảm thấy mặt càng đau.