Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Đại nhân, chỗ ta còn có rất nhiều bảo bối, ngài cái kia... lá cây có còn không?”
Yêu tinh Giáp nghiêm mặt, trông mong ôm bảo bối của mình.
Sơ Tranh quét mắt nhìn những bảo bối kia một chút.
“Thứ kia đối với các ngươi có tác dụng rất lớn?”
Yêu tinh Giáp liên tục gật đầu.
Bằng không thì sao hắn lại bị đám yêu tinh chết dẫm kia đánh thành cái dạng này được?
Phía sau còn có không ít yêu tinh đi theo, chỉ là kiêng kị thực lực đập yêu tinh của Sơ Tranh, nên không dám xuất hiện.
Một đám hèn nhát!
Sơ Tranh lấy ra một cái lá cây cho hắn.
Đôi mắt yêu tinh Giáp sáng lên, giơ tay muốn lấy.
Sơ Tranh đột nhiên giơ lá cây lên cao, sát qua đầu ngón tay yêu tinh Giáp có thể với được.
Yêu tinh Giáp đã cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong cái lá cây kia.
Đáy lòng của hắn cuồng loạn lên.
Mặc dù không biết đây là gì, nhưng trong này ẩn chứa lực lượng, sẽ mang đến cho hắn lợi ích rất lớn.
“Không cho ngươi.”
Thanh âm thanh lãnh đạm mạc vang lên, làm cho trái tim nóng bỏng của yêu tinh Giáp, bị tưới đến lạnh thấu xương, đến mức sắp không thể đập được nữa.
Càng quá đáng hơn chính là, ngón tay Sơ Tranh khẽ chuyển, Tiên Linh Diệp bay đến trong tay Ngân Sinh.
Ngân Sinh: “??”
Hắn mờ mịt nhìn về phía tiểu cô nương cho mình Tiên Linh Diệp.
Ánh mắt liếc qua cặp mắt ghen ghét đố kị, mơ hồ còn có thêm mấy phần hung ác của yêu tinh Giáp, Ngân Sinh theo bản năng nắm chặt Tiên Linh Diệp, run lẩy bẩy.
“Nhìn cái gì?”
Đáy lòng yêu tinh Giáp run lên, vội vàng thu tầm mắt lại.
Nội tâm yêu tinh Giáp sầu chết người.
Quá phận!!
Cái con dê nhỏ yếu ớt kia, sao lại đánh được quan hệ với cô rồi nhỉ?
“Đại nhân, những bảo bối này ngài đều chướng mắt sao? Vậy ngài muốn cái gì, ngài cứ nói với tiểu nhân, tiểu nhân cam đoan sẽ làm được cho ngài.”
“Ngươi có thể cho ta làm thần tiên không?”
Yêu tinh Giáp: “...”
Nếu ta có bản lĩnh kia, còn cần phải ở đây lấy lòng ngươi chắc?
Ngân Sinh đuổi theo Sơ Tranh, quay đầu nhìn yêu tinh Giáp một chút, rồi vội vàng thu tầm mắt lại.
“Đại nhân, cảm ơn ngài vì đã cứu ta.” Ngân Sinh còn chưa cao bằng Sơ Tranh, phải ngửa đầu nhìn cô.
“Không cần khách khí.”
“...”
Ngân Sinh ngược lại không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ đứng đắn nói không cần khách khí với mình như thế.
“Đại nhân, ngài muốn đi đâu?”
Ngân Sinh cẩn thận hỏi.
“Không biết.”
Trước tiên đi tìm một nơi ngủ đã.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tuyết Uyên. 】
Cơn buồn ngủ của Sơ Tranh bị Vương Giả đánh bay.
Tuyết Uyên là ai?
Hoàn toàn không biết.
【 Nhắc nhở: Tuyết Uyên chính là người lúc trước bị tiểu tỷ tỷ chụp về ở nơi phong ấn kia. 】
Sơ Tranh suy nghĩ một chút.
Lâm vào trong trầm mặc.
Rồi đột nhiên ngay thẳng hỏi: “Con chó kia?”
【...】
Thẻ người tốt sẽ đánh chết cô, cô tin không.
【...】
“...”
Sơ Tranh và Vương Giả đồng thời trầm mặc.
Nếu như Vương Giả có thực thể, lúc này tuyệt đối là đang cùng Sơ Tranh mắt to trừng mắt nhỏ.
Giây lát, nội tâm Sơ Tranh nổ tung.
Vương bát đản, đồ chó điên này, vì sao lúc trước không nhắc nhở?
Có phải mi cố ý không hả!
Cô cũng đã chụp hắn về mất rồi!
Bây giờ mới tới nhắc nhở, cô còn làm người tốt kiểu gì nữa?
Nếu như có người chụp cô về như thế, thì cô chắc chắn sẽ đập hắn chết luôn tại chỗ.
Sao còn có thể cảm thấy đối phương là người tốt được?
Vương bát đản nhất định là đang hại ta!
【... Không phải, ta không có, tiểu tỷ tỷ cô đừng nói lung tung! Mời tiểu tỷ tỷ mau chóng chạy về nơi phong ấn, nếu không cô sẽ thu hoạch được một thẻ người tốt đã hắc hóa, siêu hung!! Tiểu tỷ tỷ cố lên!! 】
Ta không!
Hắc hóa thì nhốt lại!
【...】 Mặc niệm cho thẻ người tốt.
【 Tiểu tỷ tỷ, hắn có lông nha. 】
Ánh mắt Sơ Tranh có chút ngưng lại.
【 Siêu mềm, cực lớn. 】
“Một con chó rất lớn?”
【...】 Thẻ người tốt thật sự sẽ đánh chết cô!
...
Nơi phong ấn.
Xung quanh tế đàn có không ít người vây quanh, cho dù là nam hay nữ, ai cũng tiên phong đạo cốt, xuất trần thoát tục.
Trên tế đài lại xuất hiện vết nứt.
Những người này đồng thời ổn định tốc độ lan tràn của vết nứt.
Nhưng mà nhiều người như vậy, cũng chỉ làm cho vết nứt lan tràn chậm hơn, chứ không hề có ý tứ dừng lại.
Không gian lóe lên ánh sáng.
Thanh Tiêu và Tịch Lan đồng thời xuất hiện.
“Thanh Tiêu tiên quân, Tịch Lan tiên tử, nhanh!”
Có người nổi giận gầm lên một tiếng với bọn họ.
Tịch Lan từng bị thương, Thanh Tiêu không cho nàng ta động thủ, còn bản thân nhanh chóng gia nhập hàng ngũ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ba tháng trước, bọn họ tiến đến nơi này, phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Sơ Tranh bị nhốt lại bên trong.
Bọn họ ở bên ngoài bất kể làm thế nào, cũng không có cách nào đi vào được.
Nhưng bọn họ phát hiện dường như phong ấn đã được gia cố tốt, không xuất hiện dị động nữa.
Bọn họ canh giữ ở bên ngoài hơn một tháng.
Cũng không có bất kỳ cái gì dị thường.
Sơ Tranh vẫn chưa hề đi ra, bọn họ cũng vào không được.
Không ít người của Thần giới đều tưởng rằng Sơ Tranh ở bên trong gia cố tốt phong ấn.
Về phần nàng chưa hề đi ra...
Nói thật, người của Thần giới đại khái cũng không ai quan tâm.
Nhưng không nghĩ tới, phong ấn yên bình ba tháng, đột nhiên lại bắt đầu xuất hiện dị động.
Tốc độ lan tràn của vết nứt trên tế đàn càng lúc càng nhanh.
Người ở chỗ này, mồ hôi lạnh trên trán đã bắt đầu chảy ra.
Phốc ——
Một người ở chính giữ không chống đỡ nổi nữa, phun ra một ngụm máu.
Hắn phun một ngụm máu này, dẫn đến cục diện vốn đang ổn định, đột nhiên như bị đục ra một lỗ hổng.
Răng rắc răng rắc ——
Tịch Lan thấy tình huống không đúng, nhanh chóng chạy vào thay thế vị trí của người kia.
Vết rạn nứt bỗng nhiên dừng lại.
Nhưng sắc mặt Tịch Lan nháy mắt tái nhợt xuống.
“Thượng thần Sơ Tranh!”
Người bên cạnh Tịch Lan đột nhiên hô to một tiếng.
Đám người liếc mắt nhìn qua, tiểu cô nương sắc mặt lãnh đạm, bước chân không nhanh không chậm đi tới, làn váy vạch ra trong không trung một đường vòng cung xinh đẹp, như đóa hoa kiều mỹ nở rộ trong không khí.
Tiểu cô nương khí định thần nhàn đứng vững ở nơi cách đó mười mét.
Ánh mắt tựa như băng tuyết chảy xuôi xuống dòng suối, ẩn chứa hàn ý.
Nếu như Sơ Tranh trước kia, chỉ có được chức thượng thần suông.
Vậy Sơ Tranh lúc này, đã có được khí chất và uy thế của thượng thần.
Cô chính là thượng thần.
Lãnh đạm thanh nhã, thanh quý vô song.
Đáy lòng Thanh Tiêu giống như có gió lạnh phần phật thổi qua.
Tựa như có thứ gì đó, đột nhiên rời hắn mà đi.
Hắn không bao giờ có thể tìm lại được nữa.
Đáy lòng trống rỗng.
Người trước mặt này đối với hắn mà nói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ...
“Thượng thần Sơ Tranh!!”
“Mau tới hỗ trợ!”
“Phong ấn sắp vỡ rồi, thượng thần Sơ Tranh ngươi mau qua đây hỗ trợ đi!”
Những tiếng la liên tiếp truyền ra trong không gian này.
“Lúc trước các ngươi ném ta ở đây, cũng không thấy gấp gáp như vậy đâu.”
Thanh âm của tiểu cô nương mát lạnh, theo tiếng gió trong tế đàn truyền tới, lọt vào tai tất cả mọi người.
Trong đám người ở đây, có ba người sắc mặt khẽ biến.
Lúc ấy bọn họ ở ngay tại trận.
Thế nhưng tình huống như thế, cô bị vây ở tận cùng bên trong, bọn họ căn bản không có khả năng xông vào cứu cô.
“Thượng thần Sơ Tranh, lúc ấy tình huống khẩn cấp, chúng ta chỉ có thể rút lui.”
“Nếu chúng ta không rút lui, lúc ấy tất cả mọi người đều phải chịu thiệt hại ở đây, chúng ta cũng chỉ suy nghĩ cho Thần giới.”
“Chúng ta tin tưởng thượng thần Sơ Tranh, không phải bây giờ ngài đã không có việc gì rồi sao.”
“Thượng thần Sơ Tranh, việc này hãy bàn sau đi, bây giờ quan trọng nhất chính là gia cố phong ấn!”
Không gian dần dần nổi gió, quét qua mép váy tiểu cô nương, nhẹ nhàng giơ lên một đường cong.
Giữa hai đầu lông mày tiểu cô nương tràn đầy lãnh đạm, cánh môi khẽ mở: “Nhưng ta muốn phá vỡ phong ấn.”