Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Nếu cô không thích tôi làm livestream, thì sau này tôi không làm nữa.” Phó • bá đạo tổng tài • Trì rất để ý đến ý kiến của cô vợ nhỏ tương lai.
Sơ Tranh không có ý kiến gì.
“Anh thích là tốt rồi.”
“Cô không để ý?”
“Tại sao tôi phải để ý?” Streamer cũng là một ngành nghề, lại không phạm pháp, cô để ý làm gì?
“...”
Phó Trì có chút không nhìn thấu Sơ Tranh.
Cô không giống như những cô gái khác.
Sau khi bọn họ phát sinh quan hệ, cô không khóc không nháo, nhìn tư thế kia, nếu như hắn không chủ động muốn chịu trách nhiệm, thì cô dự định cứ như vậy thôi.
Sau khi tách ra, cũng không hề liên lạc với hắn.
“Cô không để ý là tốt rồi.” Phó Trì nói.
“Anh đi đâu, tôi đưa anh đi?” Sơ Tranh mở cửa xe, ra hiệu Phó Trì lên xe.
Phó Trì cũng không khách khí: “Tôi đi xem nhà, vừa vặn cùng đi, cô xem một chút xem có hài lòng không, không hài lòng thì chúng ta lại tìm chỗ khác.”
Sơ Tranh: “...”
Thật sự là dự định ở chung với ta à!
Nhà Phó Trì chọn nằm ở một tiểu khu yên tĩnh, hắn hẹn gặp môi giới ở cửa ra vào.
Môi giới giới thiệu nhà cho Phó Trì, Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, không có ý tứ tham dự.
Chờ Phó Trì đi một vòng ra, mời Sơ Tranh vào xem.
Lúc này Sơ Tranh mới đi vào, Phó Trì đi theo bên cạnh cô, so với người xa lạ thì hơi gần, nhưng so với người yêu thì lại cách quá xa.
“Thích không?”
“Anh thật sự định bồi dưỡng tình cảm với tôi?” Sơ Tranh có chút tò mò, mạch não của thẻ người tốt lần này rốt cuộc là thế nào đây!
“Ừ.” Phó Trì nhìn ra bên ngoài một chút, môi giới thức thời đứng ở cửa ra vào, đang chờ bọn họ.
Lúc này Phó Trì mới hạ giọng: “Tôi vốn không có ý định kết hôn, nhưng... đã phát sinh chuyện đó, tôi không thể trốn tránh.”
“Tôi có thể cự tuyệt không?” Vật nhỏ này căn bản không hề hỏi qua ý kiến của ta!!
Phó Trì dùng ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô.
Hắn đột nhiên giơ tay, chống lên thành ghế bên cạnh cô, thân thể gần sát Sơ Tranh, Sơ Tranh lập tức ngã vào trong ghế.
Hơi thở của Phó Trì dần dần nồng đậm.
“Không thể.” Cánh môi Phó Trì rơi vào trên môi Sơ Tranh, hắn khẽ cắn hai cái, con ngươi hơi híp lại, lộ ra từng tia ám quang: “Em có thể không thích tôi, nhưng không thể rời khỏi tôi.”
Bàn tay Phó Trì đè lên ngực Sơ Tranh.
Cánh môi hắn lui ra một chút, chừa lại một đường nhỏ, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô.
Ngón tay có chút dùng sức, ngăn chặn nhịp tim đập của cô, thanh âm trầm thấp rơi vào bên tai cô: “Đương nhiên, em cũng không thể thích người khác, bằng không thì tôi sẽ tức giận.”
“Anh biến thái sao?”
Khóe miệng Phó Trì khẽ giương lên, không phủ nhận, thản nhiên nói: “Có lẽ thế.”
Hắn vốn dĩ không có ý định có một cô vợ.
Nhưng bọn họ đã dùng hành vi thân mật nhất, hoàn thành nghi thức này.
Vậy hắn cũng chỉ có thể cố gắng giữ gìn.
Đương nhiên Phó Trì cũng không ghét Sơ Tranh, hắn cảm thấy cô... Rất thú vị, khi nghĩ đến cô, có thể khiến cho tâm tình mình vui vẻ.
Phó Trì lật tay, chậm rãi chỉnh lý cổ áo cho Sơ Tranh, lòng bàn tay thỉnh thoảng cọ qua xương quai xanh Sơ Tranh lộ ra.
Trong giọng nói trầm thấp của hắn, mang theo vài phần cưng chiều: “Đừng sợ, tôi sẽ đợi em, chỉ cần em đừng trêu chọc người khác, em bảo tôi nghe lời, tôi cũng có thể nghe lời em.”
Sơ Tranh: “...”
Không!
Ta tuyệt đối không sợ.
Ta mẹ nó là sợ muốn chết.
Vương bát đản, mi nói cho ta biết, hắn đã hắc hóa rồi đúng không?!
【 Chưa đâu. 】 Vương Giả còn cố ý kéo dài âm điệu, thập phần vô sỉ.
Thế này mà còn chưa hắc hóa, vậy hắc hóa là bộ dạng quỷ gì nữa! Hù chết người!
Không được.
Phải nhốt lại!!
Nhất định phải nhốt lại!
Nhưng mà...
Thẻ người tốt không làm chuyện gì, không tìm thấy lý do.
Sơ Tranh sầu muộn, đáy lòng nói thầm: Xem ra cần phải tìm biện pháp kích thích hắn, sau đó lại danh chính ngôn thuận nhốt lại.
Không thể để cho thẻ người tốt bắt được nhược điểm của cô.
【 Tiểu tỷ tỷ, ta xin cô hãy làm người. 】 Vương Giả đã không hi vọng xa vời Sơ Tranh làm người tốt, chỉ muốn xin cô làm người, 【 Đối xử với thẻ người tốt thật tốt không được sao? Cả ngày cô toàn suy nghĩ thứ vớ vẩn gì không vậy!! 】
Sơ Tranh đẩy hắn một chút, sắc mặt bình tĩnh, giống như vừa rồi bọn họ chưa hề trải qua cuộc trò chuyện quỷ dị kia: “Tôi cảm thấy nơi này không tệ.”
Phó Trì thuận thế buông cô ra: “Vậy chúng ta liền chọn nơi này.”
Sơ Tranh “ừ” một tiếng, đứng dậy rời khỏi gian phòng.
Phó Trì giơ tay lên, trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại cảm giác tinh tế khi vừa rồi đụng phải làn da cô.
Một lát sau hắn lắc đầu, rũ tay xuống, đi theo Sơ Tranh ra ngoài.
Môi giới thấy bọn họ ra, lập tức cười nói.
“Hai vị cảm thấy nơi này thế nào? Hoàn cảnh của tiểu khu này được cho là khá tốt trong thành phố, giao thông thuận tiện...”
Phó Trì chọn căn nhà này.
Căn nhà đã được trang trí đơn giản, nhưng Phó Trì không có ý định cứ như vậy mà chấp nhận, cẩn thận hỏi thăm sở thích của Sơ Tranh, định dựa theo sở thích của cô mà trang trí.
Sơ Tranh không quan tâm mấy chuyện này, bảo hắn muốn làm gì thì làm.
Dường như Phó Trì đang đè nén cảm xúc: “Được.”
Sơ Tranh đưa Phó Trì đến chỗ hắn ở, nơi này hơi xưa cũ, căn cứ theo tư liệu biểu hiện, thì nơi này hẳn là chỗ ở trước kia của cha mẹ hắn.
Đại khái là hai năm trước, cha mẹ của hắn liền qua đời cùng một lúc.
Phó Di đã sớm không ở chỗ này nữa, cho nên cũng chỉ còn lại một mình Phó Trì.
“Lái xe cẩn thận.” Phó Trì giống như một người bạn trai hợp cách, đứng ở ngoài cửa sổ xe, căn dặn Sơ Tranh: “Về đến nhà thì báo bình an cho tôi.”
“Ừ.”
Sơ Tranh nổ máy xe, chuẩn bị đóng cửa sổ xe.
Phó Trì đột nhiên khoác tay lên trên cửa sổ.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn hắn: “Không cần tay nữa?”
Phó Trì ép thấp xuống, Sơ Tranh đành phải hạ cửa sổ xe xuống.
Phó Trì thò người tiến vào, hôn lên trán cô.
Trong nháy mắt khi hắn chuẩn bị thối lui, Sơ Tranh giữ chặt cổ áo hắn, hơi ngửa đầu, hôn lên môi hắn.
Hô hấp của Phó Trì hơi ngưng lại.
Sơ Tranh cạy mở răng môi hắn, Phó Trì như mới bừng tỉnh từ trong mộng, ý đồ cướp đoạt chủ quyền, nhưng Sơ Tranh lại buông lỏng hắn ra.
Phó Trì sửng sốt một chút.
Thân thể chậm rãi thối lui, bình tĩnh nhìn cô.
Phó Trì đưa mắt nhìn xe của Sơ Tranh rời đi.
Đầu ngón tay hắn khoác lên trên cánh môi, xem ra hắn phải có một chiếc xe.
-
Thứ bảy.
Sơ Tranh đến sơn trang suối nước nóng Anh Hoa.
Giám đốc hấp tấp nghênh đón cô.
Ngô Pháp Ngô Thiên một trái một phải đi theo phía sau cô, giám đốc nhìn hai người cao lớn uy mãnh, có chút sợ hãi.
“Người đến chưa?”
“Dịch tiên sinh đến rồi.” Giám đốc nói: “Thẩm Hàm Thu mà ngài nói kia, còn chưa tới.”
“Ừ, đến thì nói cho tôi biết.” Cô ngược lại muốn xem xem Thẩm Hàm Thu và Dịch Ngôn Lễ này đang giở trò quỷ gì.
“Được.”
Giám đốc nghênh đón Sơ Tranh đi vào.
Sơ Tranh đợi tầm hơn một tiếng, giám đốc tới thông báo cho cô, Thẩm Hàm Thu tới.
Thẩm Hàm Thu trực tiếp đi đến gian phòng của Dịch Ngôn Lễ.
“Có thể nhìn thấy bọn họ đang làm gì không?”
Giám đốc lau một vệt mồ hôi: “Ngải tổng, trong phòng bọn họ, không có camera, không có cách nào biết được.”
“Ông không biết lắp một cái?”
“... Chuyện này không được đâu.” Bọn họ là hội sở cao cấp đứng đắn.
Cần ông làm gì!
Sơ Tranh bảo Ngô Pháp nghĩ biện pháp đi xem xem bọn họ đang làm gì.
“Ngải tổng, chúng ta có thẻ phòng mà.” Giám đốc nhắc nhở Sơ Tranh.
“Ông cầm thẻ phòng mở cửa đi vào, nói tôi tới xem xem hai người đang làm gì à?” Sơ Tranh liếc nhìn giám đốc: “Ông ngốc hay là bọn họ ngốc?”
Giám đốc: “...”