Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 829: Chương 829: Võng hồng đầu bảng (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phó Trì: Thời gian không còn sớm nữa, cô sớm nghỉ ngơi một chút.

Sơ Tranh: Ừ.

Phó Trì: Đêm hôm đó... Tôi không làm biện pháp bảo vệ?

Sơ Tranh không biết Phó Trì đột nhiên hỏi cái này làm gì.

Sơ Tranh: Ừ.

Phó Trì: Có bảo bảo, cô nguyện ý sinh ra không?

Sơ Tranh:...

Phó Trì: Không nguyện ý?

Sơ Tranh: Tôi cảm thấy, anh có thể sẽ không có được bảo bảo.

Ánh mắt Sơ Tranh dịch chuyển khỏi màn hình, ánh sáng của đèn thủy tinh nhỏ vụn, trải trong đáy mắt cô, giống như tinh quang tản mát.

Nơi này, có lẽ thật sự chỉ là thế giới game.

Bằng không thì vì sao cho tới bây giờ cô cũng chưa từng mang thai?

Sơ Tranh rất không quen với thẻ người tốt ở vị diện này.

Đương nhiên thân là con gái, cô không sợ!

Không có thẻ người tốt nào mà cô không giải quyết được!

-

Hôm sau.

Họp lớp kết thúc, mọi người dồn dập rời đi.

Sơ Tranh không hề xuất hiện, nhưng trên Wechat, nhận được không ít tin nhắn.

Phần lớn người chỉ nói vài câu xã giao.

Cũng có một số người đột nhiên trở mặt lôi kéo làm quen.

Sơ Tranh xử lý hết toàn bộ những tin nhắn rác rưởi này.

Mạn Mạn và chồng cô ta, nghe nói đã rời đi từ tối hôm qua.

Trước đó Mạn Mạn ở trước mặt Sơ Tranh khoe khoang như vậy.

Đêm qua lại ném đi mặt mũi lớn thế kia, cô ta có thể tiếp tục ở lại nữa mới kỳ quái.

Khi Sơ Tranh rời đi, giám đốc cười tiễn cô.

“Người kia...” Sơ Tranh không nhớ rõ chồng Mạn Mạn tên là gì: “Hai người ngày hôm qua, không cho phép bọn họ tiếp tục tới đây.”

“Ý của ngài là hủy bỏ tư cách hội viên của bọn họ sao?” Giám đốc phỏng đoán hỏi.

“Ừ.”

“... Vâng.” Mặc dù không hiểu vì sao, nhưng bà chủ nói chắc chắn không sai.

Sơ Tranh lái một chiếc xe của hội sở rời đi, nửa đường cho Mỹ Mỹ quá giang một đoạn.

Mỹ Mỹ đi đến vùng ngoại thành, nói có hẹn, Sơ Tranh chuyển một vòng, chuẩn bị trở về thành phố.

Vừa tiến vào thành phố không bao lâu, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc không nhanh không chậm đi trên đường.

Con đường này không nhiều người, xe cũng không có mấy chiếc.

Người đàn ông kia, giống như một vật biết phát sáng, làm cho người ta vừa liếc mắt liền trông thấy hắn, bị hắn hấp dẫn.

Sao thẻ người tốt lại đẹp như thế chứ.

Sơ Tranh phát hiện phía sau Phó Trì còn có một người bám theo, người không nhiều, người kia theo dõi lộ ra hết sức rõ ràng.

Sơ Tranh giảm tốc độ xe lại, mò điện thoại gọi cho Phó Trì.

Điện thoại vừa thông qua, Sơ Tranh liền thấy người theo dõi phía sau, đột nhiên tăng tốc, vọt về phía Phó Trì.

Mà Phó Trì vừa vặn móc điện thoại ra, hắn cúi đầu nhìn màn hình, Sơ Tranh không nhìn thấy nét mặt của hắn...

Sơ Tranh cấp tốc dừng xe lại, chiếc xe phía sau đụng phải xe cô nghe rầm một tiếng.

Mà Phó Trì cũng nghe thấy âm thanh, quay đầu.

“Đi chết đi!”

Dao nhỏ mang theo ánh sáng lạnh, không ngừng phóng đại trong đáy mắt Phó Trì.

Dường như Phó Trì bị cái biến cố này hù đến, trong lúc nhất thời không có phản ứng, trơ mắt nhìn con dao kia đâm về phía mình.

Cảm nhận được con dao băng lãnh, Phó Trì mới hoàn hồn.

Nhưng lúc này muốn tránh thì đã muộn.

Phó Trì theo bản năng nhắm mắt lại.

Có gió phất qua bên cạnh.

Đau đớn cũng không đến giống như trong tưởng tượng.

Ầm ——

Phó Trì mở mắt ra, tên lưu manh cầm dao ngã xuống đất, dao lăn sang một bên.

Một cánh tay trắng thuần nhặt con dao kia lên, Phó Trì nhìn theo cái tay kia đi lên.

Là một cô gái.

Một góc áo sơ mi trắng nhét vào trong quần, quần tây màu đen, giày màu trắng, toàn thân đều lộ ra khí thế đại lão.

Ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt trong suốt bình tĩnh, không có chút gợn sóng.

Đang nhìn người trên mặt đất, giống như nhìn một vật chết băng lãnh, khiến cho người ta sợ hãi.

Nhưng Phó Trì không cảm thấy.

Ngược lại cảm thấy có mấy phần quen thuộc.

Giống như hắn đã từng nhìn thấy vậy.

Sơ Tranh chuyển dao trong tay, là loại dao gọt trái cây phổ biến trên thị trường, nhìn rất thấp kém, không biết mua được ở quán ven đường nào.

Liền dùng thứ đồ chơi này tới giết thẻ người tốt của ta?

Xứng đáng với thân phận thẻ người tốt của ta sao?

【 Vậy còn muốn thế nào nữa, khảm kim cương à? 】

Sơ Tranh: Đó không phải nên làm sao.

【...】 Nên cái búa!

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đạp một cước vào người tên lưu manh đang chuẩn bị bò dậy, tư thế soái khí!

Hai mắt lưu manh trợn ngược, xém chút ngất đi.

Phó Trì thở ra một hơi, nhìn lưu manh trên đất một chút, cuối cùng chăm chú nhìn Sơ Tranh: “Sao cô lại ở đây?”

“Đi ngang qua.” Thật sự là đi ngang qua.

Ai biết lại trùng hợp gặp được như thế.

“Anh biết người này?” Sơ Tranh chỉ trên người mặt đất.

Phó Trì lắc đầu: “Không biết.”

“Vừa rồi hắn muốn giết anh.” Vì sao lại giết anh anh cũng không biết à?!

“Tôi không biết hắn.” Phó Trì nhíu mày, hắn không biết người này.

Bíp bíp bíp ——

Sơ Tranh nhìn qua bên kia.

Chủ nhân của chiếc xe vừa rồi đụng phải xe cô, đang đứng ở bên ngoài xe, không ngừng ấn còi, ấn một chút rồi lại nhìn Sơ Tranh một chút, xem cô có chú ý đến mình không.

Sơ Tranh kín đáo đưa con dao cho Phó Trì: “Trông chừng hắn.”

Phó Trì: “...”

Sơ Tranh đi xử lý sự cố trước.

Đối phương vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị để cắn xé, ai ngờ Sơ Tranh đi lên liền hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi trả.”

Sơ Tranh sảng khoái như vậy, đối phương cũng không muốn lãng phí thời gian, vui sướng hoà giải.

Sơ Tranh giải quyết bên này xong, trở lại đường bên kia.

May mắn con đường này không nhiều người, có người trông thấy, cũng đều lách qua từ xa, không dám tìm phiền toái cho mình.

“Kéo hắn lên xe.” Sơ Tranh chỉ huy Phó Trì.

Phó Trì nhíu mày: “Không nên báo cảnh sát sao?”

Sơ Tranh trầm mặc một chút, có chút không nguyện ý, còn chưa đánh gã đâu!

Nhưng ở ngay trước mặt thẻ người tốt...

Được rồi.

Ai bảo là thẻ người tốt của ta chứ!

Thế là Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: “Có đạo lý.”

Ba người đến cục cảnh sát.

Bị tách ra tra hỏi, Sơ Tranh không có gì đáng nói, cô chỉ là một dân chúng nhiệt tình cứu người.

Trọng điểm là ở trên người Phó Trì và tên lưu manh kia.

Phó Trì không biết lưu manh, sau khi tên lưu manh tiến vào cục, hoàn toàn không thừa nhận, cuối cùng bị ép hỏi, cũng khai ra.

Nguyên nhân rất ba chấm ——

Bởi vì Phó Trì quá đẹp.

Tên lưu manh này, trong lúc vô tình trông thấy Phó Trì livestream.

Không hiểu thấu liền chú ý đến, sau đó hư hư thực thực thích.

Nhưng thích cũng chẳng làm được gì, gã là nam, Phó Trì còn không biết gã, không chiếm được không sờ được.

Tăng thêm người bên cạnh, đối với chuyện đó rất phản cảm.

Lưu manh bị kích thích, liền rất tức giận.

Càng nghĩ càng tức.

Sau đó mới có một cảnh như ngày hôm nay.

—— Căn cứ vào giám định của pháp y, thì tên lưu manh này hư hư thực thực có bệnh tâm thần.

Sơ Tranh hoài nghi: “Pháp y còn có thể giám định chuyện này?”

Nhân viên cảnh sát mỉm cười: “Pháp y cũng có thể kiêm chức.”

Sơ Tranh: “...” Không phản bác được.

Phó Trì ghi khẩu cung xong, xác định không có vấn đề gì, liền thả bọn họ đi.

Hai người đi ra khỏi cục cảnh sát.

Phó Trì nhìn cô: “Cô không hỏi tôi làm nghề gì sao?” Trên gương mặt tuấn tú tựa như mở ra thịnh thế mỹ nhan kia chỉ thiếu viết lên hai chữ “hỏi tôi“.

“Tôi...” Biết.

Không biết Sơ Tranh nghĩ đến cái gì, ngừng một chút: “Anh làm nghề gì?”

Phó Trì không có ý tứ giấu diếm, nói ra nghề nghiệp của mình.

Mở một shop online, bởi vì làm ăn không tốt, cho nên liền làm chủ bá.

Sau khi hắn mở livestream, mức buôn bán của cửa hàng lập tức tăng lên.

Những bức tượng gỗ Phó Trì điêu khắc cũng bán được với giá không rẻ.

Ngay cả con thỏ nhỏ đêm qua, giá bán đã hơn ba trăm.

Đây chỉ là loại rẻ nhất, bởi vì không cần quá khó khăn, trên livestream hắn đều chọn điêu khắc những thứ này.

Nhưng bởi vì thứ đồ chơi này tốn thời gian, cho nên kỳ thật một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu, đôi khi còn không bằng một phần năm số tiền khen thưởng nữa.

***

Hai ngày nay bận bận bận...

Ngày mai được nghỉ, sẽ cố gắng bạo chương cho mọi người, lịch đăng vẫn là buổi tối nha ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.