Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiếng bước chân dần dần đi xa, tiếng hít thở của Bộ Khinh lại dần dần ngưng trọng. Bóng tối bao vây lấy họ, không thấy rõ mặt lẫn nhau, cũng không nhìn thấy thần sắc lẫn nhau.
Sơ Tranh xác định người đã đi xa, buông thiếu niên ra: “Hôm nay ngươi trở về lại bị đánh?”
Thiếu niên co lại trong bóng đêm, hô hấp dần dần yếu xuống, giống như không có một người như thế tồn tại.
Sơ Tranh: “...” Không phải, đứa nhỏ này rốt cuộc có bệnh gì thế?
“Vừa rồi ngươi vào gian phòng kia làm gì?” Sơ Tranh lại hỏi một câu.
Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, trong bóng tối Sơ Tranh có thể cảm giác được ánh mắt hắn.
Hô hấp của hắn hơi mất khống chế, có lẽ là không nghĩ tới hành vi của mình sẽ bị người ta trông thấy.
“Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết.” Sơ Tranh trấn an hắn hai câu.
Hô hấp của thiếu niên lại dần dần yên tĩnh lại.
Sơ Tranh hơi đau đầu: “Ta đưa ngươi trở về phòng trước.”
Sơ Tranh thuận thế giữ chặt tay thiếu niên, thiếu niên chấn kinh giãy dụa, Sơ Tranh dùng sức nắm chặt: “Đừng lộn xộn, lát nữa dẫn người đến thì người xui xẻo sẽ là ai.”
Thiếu niên: “...”
Ngón tay và lòng bàn tay thiếu niên đều có một tầng chai mỏng, sờ lên thô ráp cấn tay, chắc là vì làm việc lâu dài tạo thành.
Bộ Khinh bị Sơ Tranh nắm tay, gióng trống khua chiêng đi qua hành lang. Thiếu niên khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay tràn ra một chút mồ hôi lạnh, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng đi phía trước, trong mắt có không hiểu, cũng có khiếp nhược sợ hãi.
Sơ Tranh đưa hắn đến bên ngoài gian phòng, thiếu niên mượn ánh sáng nhạt, chỉ tay vào trong phòng, lại lắc đầu.
“Bên trong có người?”
Thiếu niên gật gật đầu.
Thân phận của hắn như vậy, chắc chắn không phải ở một mình.
“Ta có thể mang ngươi đi.” Rời khỏi nơi này, không cần chịu khổ nữa.
Thiếu niên sững sờ, một lát sau rũ mắt lắc đầu, từ chối Sơ Tranh.
Sơ Tranh kỳ quái: “Vì sao ngươi không nói lời nào?”
Hô hấp của thiếu niên hơi ngưng lại, một lát sau hơi há miệng ra, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hắn im ắng lắc đầu.
Sơ Tranh khẽ híp mắt: “Ngươi không biết nói chuyện?”
Thiếu niên nắm lấy quần áo cũ rách, đầu khẽ gật một cái.
Sơ Tranh: “...”
Trong tư liệu không nói hắn là người câm mà!
Thiếu niên lui ra phía sau hai bước, cúi đầu với Sơ Tranh, sau đó cấp tốc trở về gian phòng của mình.
Sơ Tranh ngơ ngác đứng ở bên ngoài.
Bộ Khinh nhìn ra ngoài từ khe cửa, người kia đứng ở đó hồi lâu mới rời khỏi.
Bộ Khinh rón rén trở lại giường ngủ của mình, nằm ở trên giường, trong đầu lại nghĩ tới người vừa rồi.
Cô thật sự sẽ không nói cho người khác biết sao?
-
Hôm sau.
Bộ Khinh còn chưa tỉnh ngủ, chăn mền trên người bị người ta xốc lên, giọng nói hơi quen thuộc nổ tung bên tai hắn: “Ngươi còn ngủ, dậy nhanh lên, xảy ra chuyện rồi!”
Xảy ra chuyện rồi?
Bộ Khinh giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Trong phòng tất cả mọi người đã rời giường, đang vô cùng lo lắng thu thập.
Xảy ra chuyện gì?
Trong phòng loạn thành một đoàn, không ai nói chuyện, đương nhiên sẽ không có người giải mã nghi hoặc cho hắn.
Bộ Khinh không dám trì hoãn, nhanh gọn thu thập đồ của mình xong, đi theo mọi người cùng ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Bộ Khinh nghe thấy một chút nghị luận.
“Cũng không biết là ai làm, ta nhìn mà cũng cảm thấy sợ hãi.”
“Ai biết hắn đắc tội với ai ở bên ngoài, ngày nào cũng hoành hành bá đạo ở bên ngoài, đây chính là ác giả ác báo...”
“Suỵt!”
Người nghị luận rõ ràng rất kiêng kị, không nói rõ, đến viện trước, Bộ Khinh nhìn thấy Chu Phong nằm dưới đất, đầu “ong” lên một tiếng, cứng ngắc đi theo người khác qua.
Toàn thân Chu Phong đều nổi mẩn đỏ như bị bệnh sởi, bẩn thỉu, trên quần áo còn dính bùn và vụn cỏ.
Sao gã lại biến thành thế này...
-
Sáng sớm Chu Phong bị người ta phát hiện ở trong một khu ruộng trên đảo, nửa người đều nằm trong bùn đất, người phát hiện xém chút cho là gã chết rồi.
Người của Chu gia cũng giận điên lên, nhưng không có ai biết là ai làm ra, ngay cả bản thân Chu Phong cũng không nói rõ được.
Chỉ nhớ rõ mình đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người tiến vào, sau đó... Sau đó tỉnh lại, đã nhìn thấy người Chu gia vây quanh mình.
Chu Phong bị thương không nhẹ, không nằm hai ba tháng thì không dậy nổi.
Bây giờ Chu gia đang tìm hung thủ khắp nơi, những người ngày bình thường từng bị Chu Phong ức hiếp, có khả năng trả thù đều trở thành người có hiềm nghi trọng điểm.
Nhưng mà điều tra hồi lâu, vẫn không tra ra được gì cả.
Không tìm thấy hung phạm, cư dân trên đảo cũng cảm thấy quỷ dị, lại bắt đầu truyền ra một chút lời đồn đại.
Nói Chu Phong gặp báo ứng.
Còn nói ở trên đảo có thứ không sạch sẽ.
Chính vào thời điểm này, mấy hồ bằng cẩu hữu luôn đi cùng Chu Phong cũng dồn dập đi theo gót Chu Phong.
Lần này có thể làm cho một vài người sợ hãi, chạy đi tìm Đại đảo chủ. Chuyện kỳ quái xảy ra trước đó Đại đảo chủ cũng không tìm được người hiềm nghi, lại xảy ra một chuyện như thế, Đại đảo chủ tâm lực lao lực quá độ, bảo Tam đảo chủ phụ trách điều tra chuyện này.
Cách nói của tất cả mọi người giống như Chu Phong, không ai trông thấy người làm ra là ai, cũng không có chứng cứ.
Giống như ở trên đảo có một người không nhìn thấy...
Đám người càng thấy sợ hãi hơn.
Mắt thấy trên đảo sắp loạn lên, vì tiêu trừ sự sợ hãi của mọi người, Đại đảo chủ quyết định mang đám người đi tế bái Thần Biển.
“Thần Biển?”
Trang Bình gật đầu: “Chúng ta đều dựa vào biển mà kiếm cơm, cho nên phải tế bái Thần Biển.”
Mặc kệ là hải tặc, hay là cư dân trên đảo như bọn họ, thì đều dựa vào biển mà kiếm cơm.
Khi thời tiết không tốt thì cũng giống như muốn mạng vậy.
Cho nên chuyện tế bái Thần Biển đối với người trên đảo thậm chí cả hải tặc đều là một chuyện rất quan trọng.
Cho dù là đám hải tặc giết người cướp của, thì cũng phải tôn kính Thần Biển.
“Chuyện này của Chu gia cũng thật tà dị, rốt cuộc do ai làm nhỉ.”
Chuyện thi thể Trang Bình biết là do Sơ Tranh làm ra, cho nên khi người bên ngoài loạn, hắn ngược lại cực kì bình tĩnh.
Nhưng chuyện Chu gia Trang Bình không biết rõ tình hình, tự nhiên cũng cảm thấy kỳ quái.
Sơ • người trong cuộc • Tranh hỏi: “Tế bái ở đâu?”
“Hả... À à tế bái Thần Biển ở miếu Thần Biển.”
Ở trên đảo có một cái miếu Thần Biển, là chỗ cao nhất ở trên đảo.
Sơ Tranh đi qua miếu Thần Biển nhìn thoáng qua một chút.
Xây dựng còn rất xa hoa, ở giữa có một pho tượng Thần Biển đứng thẳng, ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng, trong tay cầm cây đinh ba, chân đạp thần long.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh đi quanh tượng Thần Biển hai vòng, không biết đang có ý đồ gì.
-
Ngày tế bái Thần Biển, tất cả cư dân đều phải phái đại biểu đến miếu Thần Biển, người không thể vào miếu thì ở bên ngoài, đội ngũ xếp một đường dài tới chân núi, rất là hùng vĩ.
Này nếu mà đặt ở hiện đại, thì đi tố cáo tụ tập đông người bán hàng đa cấp, một lần có thể hốt gọn cả mẻ.
Ngày bình thường trừ tế bái, không thể đi vào miếu Thần Biển, bởi vì sợ quấy rầy Thần Biển.
Ngày hôm nay mọi người khiêng đồ tới tế bái, kết quả mở cửa ra xem, phát hiện Thần Biển không cánh mà bay, chuyện này làm một đám người sợ ngây người.
Rất nhanh tin tức này bắt đầu truyền ra, đám người trong nháy mắt vỡ tổ.
“Thần Biển biến mất rồi!”
“Cái gì?”
“Sao lại biến mất?”
“Chẳng lẽ thật sự là Thần Biển nổi giận? Thời gian gần đây ta đã cảm thấy rất không thích hợp, bây giờ Thần Biển cũng đã biến mất rồi!”
Mặc dù miếu Thần Biển không thể cho người vào, nhưng cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ có người đến đây quét dọn.
Lần này mọi người quyết định tế bái Thần Biển, Đại đảo chủ đã sớm sai người đến miếu Thần Biển quét dọn qua một lần. Căn cứ vào trí nhớ của người quét dọn, thì khi bà ta quét dọn xong, lúc đi ra tượng Thần Biển vẫn còn đó.
Tượng Thần Biển nặng như vậy, mọi người đều không cảm thấy có ai có thể lặng yên không tiếng động dọn đi, cho nên nhất định là Thần Biển tự biến mất.