Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vô số nước biển vây quanh hắn, rơi xuống chỗ sâu, Bộ Khinh muốn ngoi lên, lại phát hiện chân mình bị thứ gì đó cuốn lấy.
Nước biển bắt đầu tràn vào miệng mũi hắn.
Phải chết sao?
Đây là suy nghĩ hiện lên trong đầu Bộ Khinh, nhưng ý nghĩ này còn chưa rơi xuống, thân thể của hắn đột nhiên bị nâng lên.
Không khí mới mẻ tranh nhau chen lấn tràn vào phổi.
Hắn lần nữa trông thấy bầu trời xanh trên đỉnh đầu và... Gương mặt xinh đẹp của cô gái.
Được cứu? Hay là... Chết rồi?
Rất nhanh Bộ Khinh liền biết mình được cứu, bởi vì hắn cảm nhận được nhiệt độ.
Sơ Tranh vớt người lên bờ, lấy từ không gian ra một cái áo choàng bọc lấy thiếu niên.
“Ngươi nhảy xuống biển làm gì?” Nếu không phải cô không yên tâm nên đi cùng, thì bây giờ đã nhìn thấy thi thể rồi.
“...” Thân thể thiếu niên run dữ dội hơn.
Sơ Tranh ngờ vực, thẻ người tốt không giống như người sẽ tự sát.
“... Có người đẩy ngươi xuống?”
Thiếu niên lấy lại tinh thần vừa vặn nghe thấy lời này của Sơ Tranh, hắn vội vàng lắc đầu, tóc còn ướt vẩy ra một chút giọt nước, vẩy ra chỗ Sơ Tranh.
Thiếu niên vội vàng giơ tay lau đi, bình thuốc cầm trong tay lộ ra.
Thiếu niên nhanh chóng giấu bình thuốc ra sau lưng, dường như sợ Sơ Tranh trông thấy.
Bình thuốc là cô cho, sao lại sợ cô trông thấy?
Nếu như thẻ người tốt không phải tự sát, cũng không phải bị người đẩy...
“Cái này rơi xuống nước, ngươi vì nhặt cái này?” Sơ Tranh suy đoán ra một kết luận to gan này.
Thiếu niên không lên tiếng, tay giấu sau lưng dùng sức nắm chặt bình thuốc kia, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là sợ hãi.
Không biết là bị chuyện vừa rồi hù dọa, hay là vì Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “Thuốc mà thôi, ta có rất nhiều, mất thì mất.”
Thiếu niên bò từ dưới đất dậy, áo choàng trên người thuận thế trượt xuống, hắn nhìn Sơ Tranh một chút, xoay người chạy.
Sơ Tranh: “...”
Không phải, thẻ này có bệnh gì vậy?
-
Bộ Khinh.
Mẫu thân bị hải tặc bắt đến, bởi vì mặt bị hủy dung, khá đáng sợ, ở trên đảo không ai muốn mua bà ấy.
Về sau được sắp xếp đến làm việc ở chỗ công cộng.
Nhưng cũng không lâu lắm thì có người phát hiện bụng bà ấy lớn, có người hoài nghi bà ấy bị người...
Lúc ấy thần chí bà ấy đã có chút không rõ, hỏi đông đáp tây, cuối cùng mọi người cũng không biết rốt cuộc bà ấy mang thai thế nào.
Nhưng chỉ là một tên đầy tớ, mọi người cũng không thèm để ý.
Bộ Khinh sinh ra cũng bị gắn cho danh hiệu nô lệ, mẫu thân bởi vì thân thể không tốt mà đã qua đời lúc Bộ Khinh còn rất nhỏ.
Nô lệ không có chủ nhân đều được sắp xếp đến cùng một chỗ, nếu như ở trên đảo có người cần nô lệ, thì cũng có thể đến chọn lựa.
Về sau Bộ Khinh bị một gia đình ở trên đảo chọn tới.
Trong mấy tên vừa rồi đánh Bộ Khinh, dẫn đầu chính là con trai của hộ gia đình kia.
Loại đánh đập này thường xuyên xảy ra.
Ở trên đảo, nô lệ không có nhân quyền.
Cho nên cuộc sống như vậy, đại bộ phận nô lệ đều sẽ trải qua. Trừ phi nô lệ thoát ly nô tịch, trở thành cư dân trên đảo, hoặc là người trong đoàn hải tặc.
Bộ Khinh trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, hắc hóa cũng không kỳ quái.
Nhưng thời gian này chắc có lẽ Bộ Khinh còn chưa bắt đầu hắc hóa, là một nhóc đáng thương bị người ta bắt nạt.
Ai.
Sơ Tranh ôm chậu gỗ Bộ Khinh để lại, trở lại trong nhà Trang Bình.
Vợ của Trang Bình đang dỗ bé con, bé con khóc rất dữ dội, dỗ kiểu gì cũng không chịu nín.
“Cô nương, cô lấy đâu ra một chậu quần áo vậy?” Trang Bình nghi ngờ hỏi Sơ Tranh.
“Nhặt.” Sơ Tranh đưa chậu gỗ cho hắn: “Ngươi trả cho nhà Chu Phong đi.”
Nếu không phải sợ thẻ người tốt làm mất quần áo về phải chịu tội, thì cô mới không có tâm tư trả về đâu.
Trang Bình: “...”
Nhặt được mà cô biết ngay là của nhà Chu Phong?
Chu Phong là con trai nhỏ của Chu gia.
Chu gia ở trên đảo cũng được cho là giàu có, nhà có người làm việc trong đoàn hải tặc, địa vị còn không thấp, là đối tượng mà không ít người ghen tị nịnh bợ.
Mà Chu Phong có thể nói là tiểu bá vương trong nhóm trẻ mười mấy tuổi ở trên đảo, hoành hành bá đạo, không ít con cái nhà khác từng bị bắt nạt.
Sơ Tranh làm việc, Trang Bình nào dám hỏi nhiều, vội vàng đưa đồ đến nhà Chu Phong.
Trang Bình đưa đồ xong trở về, thần sắc hơi cổ quái.
“Sao thế?” Vợ Trang Bình tới hỏi một câu.
“Aii, còn không phải tiểu tử nhà Chu gia lại đang đánh nô lệ nhà nó à, ta thấy sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị đánh chết.”
Ở trên đảo có tiền mua nô lệ, đều là mua về làm việc, không thì chính là mua người xinh đẹp về làm ấm giường.
Đánh chửi tuy có, nhưng cũng rất ít có loại đánh cho đến chết.
Đứa con trai này của Chu gia chính là một trong số ít đó, không có việc gì là nhấn lấy nô lệ tuổi tác không chênh lệch nhiều với nó mà đánh.
“Ít nghị luận chuyện của Chu gia thôi.” Vợ Trang Bình nhắc nhở: “Ông cũng không phải không biết tiểu tử nhà kia mà, không phân rõ phải trái.”
Trang Bình hừ một tiếng: “Không phải chỉ là ỷ có người làm quản sự trong đoàn hải tặc à. Được rồi được rồi không nói nữa, con đâu rồi?”
Vợ Trang Bình chỉ chỉ sương phòng.
Sơ Tranh ngồi ở bên ngoài sương phòng, bé con vẫn bị đặt bên trong giỏ trúc, cô dùng một tay nâng cằm lên, ánh mắt đang nhìn về phía bên này, dường như đang nghe bọn họ nói chuyện.
Nhưng nhìn thật kỹ lại, lại dường như không có.
Trong tay bé con cầm một thỏi vàng, đang mừng khấp khởi bỏ vào miệng cắn.
Trang Bình: “...”
Tham tiền đại khái là sẽ di truyền nha.
-
Ban đêm.
Sơ Tranh chờ tất cả mọi người ngủ say, leo tường rời đi, tiến về Chu gia.
Tòa nhà của Chu gia xa hoa hơn những nhà khác không ít, cửa chính còn có nô lệ gác đêm.
Nhưng lúc này đêm đã khuya, người gác cửa tựa vào góc tường, ngủ như con lợn chết.
Sơ Tranh lặng yên không tiếng động tiến vào trong nhà.
Có một vấn đề rất quan trong...
Chu Phong ở phòng nào?
Sơ Tranh đi qua từng phòng một, không tìm được Chu Phong, ngược lại nhìn thấy Bộ Khinh.
Hắn lén lén lút lút xuất hiện cuối hành lang, sau khi xác định không có ai, nhanh chóng đi về một phương hướng.
Sơ Tranh đi theo phía sau hắn, muốn xem thử xem hắn muốn làm gì.
Cuối cùng Bộ Khinh ngừng lại trước một cánh cửa phòng, hắn nhìn hai bên một chút, vòng qua cửa sổ bên cạnh, cẩn thận đẩy cửa sổ ra, quan sát một lát, nhảy cửa sổ đi vào.
“...” Không phải nhóc đáng thương nhu nhu nhược nhược sao? Vì sao có thể làm ra loại chuyện như nhảy cửa sổ này chứ?
Luôn cảm thấy tình cảm bị lừa gạt.
Ước chừng khoảng thời gian một nén hương, Bộ Khinh đi từ trong phòng ra, đi theo đường cũ trở về.
“Đã trễ thế này rồi mà phu nhân còn muốn ăn uống, thật là... Ta buồn ngủ quá đi.”
“Bớt phàn nàn vài câu đi, nếu không lại bị phạt bât giờ.”
Tiếng trò chuyện truyền đến từ phía đối diện Bộ Khinh, hắn không ngờ tới lúc này mà còn có người, giật nảy mình, lúc xoay người đụng vào chậu hoa trên hành lang.
“Tiếng gì vậy?” Người bên kia nghe thấy động tĩnh, cũng tăng thêm tốc độ đi sang bên này.
Bộ Khinh chưa kịp tránh, thì đã bị người ôm vào lòng, tiếp đó miệng bị người ta che lại, ẩn người vào trong bóng tối.
Mùi hương đặc thù thuộc về cô gái tràn vào trong mũi hắn từ kẽ tay đang che miệng hắn.
Hắn nhớ rõ mùi này.
Là người ở bờ biển kia...
Hai người bên kia chạy tới trước mặt, thiếu niên cũng không dám giãy dụa.
“Không có ai mà.”
Hai người xem xét một hồi, không phát hiện có gì dị thường.
“Có phải là mèo không?”
“Có thể là thế... Đi thôi, luôn cảm thấy âm trầm.”
“Ôi, ngươi có nghe những lời đồn trên đảo gần đây không?”
“Sao mà không nghe được, sợ quá đi thôi, ngươi nói âm thanh vừa rồi không phải là...”
“Đừng nói lung tung, đi nhanh lên đi.”