Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 205: Chương 205: Vương Giả Tái Xuất (1)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

“Thịnh tiểu thư, mày nói xem nếu Đình ca trông thấy bộ dạng mày thế này thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào? Con hoàng yến quý báu được nuôi nhốt trong lồng, giờ lại không mảnh vải che thân nằm ở đây để mặc người vấy bẩn...”

Sơ Tranh mơ mơ màng màng nghe thấy một giọng nói.

Nhưng thân thể của cô không phản ứng kịp, mãi đến khi âm thanh kia biến mất, cửa phịch một tiếng đóng lại, cô mới chậm rãi tỉnh táo.

Bốn phía tối đen như mực.

Đưa tay ra không thấy được năm ngón, bóng tối đặc sệt như mực làm lòng người sợ hãi.

Sơ Tranh chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, chân tay đều không sức lực, giống như một người trói gà không chặt.

Sơ Tranh nằm ngang người.

Tôi là ai?

Đây ở đâu?

Tôi đang làm gì?

Tự phỏng vấn nội tâm ba vấn đề ngu học này xong, ý thức Sơ Tranh mới dần dần trở lại, từ ngữ mấu chốt cũng dần hiện ra, cô lập tức hiểu rõ tình trạng của mình bây giờ.

-

Nguyên chủ họ Thịnh.

Thịnh gia mấy đời mấy kiếp đều liên quan đến hắc đạo, thế lực khổng lồ, nghiệp vụ rộng lớn, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch.

Nhưng vào nửa năm trước, gia chủ của Thịnh gia là Thịnh Mân đột nhiên mất tích.

Thịnh Mân là cha của nguyên chủ.

Thịnh Mân chỉ có một đứa con gái là nguyên chủ, ngoài ra còn có hàng tặng kèm là người con nuôi Thịnh Đình.

Sau khi Thịnh Mân mất tích, Thịnh Định cực nhanh tự thành lập môn hộ, mang phần lớn người rời đi làm Thịnh gia tràn ngập nguy hiểm.

Mà đại tiểu thư duy nhất của Thịnh gia lại xưa nay chưa hề dính dáng đến những chuyện này, thành ra cô cũng không hiểu phải làm thế nào.

Cô chính là nàng công chúa nhỏ được nuôi dưỡng trong lâu đài, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt tối của xã hội.

Sau khi Thịnh Mân mất tích, nguyên chủ cũng không thể tiếp tục làm công chúa sống an yên được người người ghen tị, người người tôn kính như trước nữa.

Nội bộ Thịnh gia đại loạn, cô gái nhỏ lúng túng rối loạn.

Thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm, chuẩn bị nuốt gọn tổ chức đã như rồng mất đầu này.

Vào lúc nguyên chủ còn đang không biết làm sao thì Thịnh Đình đột nhiên xuất hiện.

Nguyên chủ rất tôn kính người anh nuôi này nên lúc hắn xuất hiện, nguyên chủ liền đem tất cả sự ỷ lại đặt lên người hắn.

Nhưng vạn lần cô cũng không thể ngờ tới, Thịnh Đình lại có tình cảm khác với cô.

Hắn thích nguyên chủ.

Hắn muốn nguyên chủ trở thành nữ nhân của hắn.

Nguyên chủ lại chỉ xem Thịnh Đình như anh trai, chứ không thích hắn.

Thịnh Đình lấy Thịnh gia ra áp chế cô, nếu cô dám rời khỏi hắn, hắn sẽ phá hủy Thịnh gia ngay lập tức.

Nguyên chủ chỉ là búp bê trong lồng kính được nuông chiều từ bé, còn chưa từng được tiếp xúc với mặt tối của con người bao giờ.

Cô bị Thịnh Đình hù dọa thì sợ hãi không dám chạy nữa.

Nguyên chủ bị Thịnh Đình nhốt lại.

Thịnh gia như thế nào cô hoàn toàn không hay biết, cô mỗi ngày làm gì, ăn gì, mặc gì, đều đã có Thịnh Đình sắp xếp ổn thỏa.

Cũng may Thịnh Đình vẫn không chạm vào cô, bởi vì hắn muốn nguyên chủ sẽ cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của hắn.

Thế nhưng nguyên chủ lại chỉ ngày càng kháng cự Thịnh Đình.

Sự kháng cự, sợ hãi của cô khiến Thịnh Đình cực kỳ tức giận.

Nguyên chủ không muốn bị Thịnh Đình giam giữ nữa, cô muốn rời khỏi hắn.

Nhưng cô không làm được.

Bên cạnh Thịnh Đình còn có một người phụ nữ có tên là Trang Di, mọi người đều nói đó là tình nhân của Thịnh Đình, chứ còn chưa đủ trình để làm bạn gái của hắn.

Trang Di có địch ý rất lớn với nguyên chủ, nhưng người Thịnh Định muốn có được lại là nguyên chủ.

Nguyên chủ không ngờ rằng sẽ có một ngày Trang Di tìm đến tận cửa.

Cô ta nói với nguyên chủ rằng, cô ta có thể tìm cơ hội giúp cô rời khỏi nơi này, nhưng cô nhất định phải chắc chắn rằng Thịnh Đình sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy cô.

Đây cũng chính là mong muốn của nguyên chủ, cô nhanh chóng đồng ý với cô ta.

Thế nhưng lần đó cô cũng không chạy thoát.

Thịnh Đình rất nhanh đã đuổi kịp cô.

Thịnh Đình không bắt cô lại, chỉ nhìn cô chạy đi, nhìn cô sợ hãi, rồi nhìn cô tuyệt vọng.

Đương nhiên, cuối cùng nguyên chủ vẫn bị bắt về.

Chuyện Trang Di giúp cô không bị ai phát hiện, nhưng Thịnh Đình trông giữ nguyên chủ ngày càng nghiêm ngặt.

Lúc đầu Trang Di còn định tìm cơ hội thả nguyên chủ đi.

Nhưng theo từng hành vi của Thịnh Đình, Trang Di lại chỉ càng thêm hận nguyên chủ.

Cuối cùng Trang Di thừa dịp Thịnh Đình không có ở đây mang nguyên chủ ra ngoài.

Nhưng cô ta không thả nguyên chủ đi nữa, mà muốn phá hủy nguyên chủ triệt để.

Khi nguyên chủ được tìm thấy, mặc dù cô không bị làm sao, nhưng đã bị tiêm một thứ thuốc gây nghiện vào người.

Loại thuốc này chỉ cần dính vào một chút là lên cơn nghiện.

Sau khi nguyên chủ được mang về làm cách nào cũng không thể cai được.

Thịnh Đình giúp cô cai nghiện, Trang Di lại vụng trộm chuốc thêm thuốc nghiện cho cô.

Nguyên chủ bị giày vò đến không thành hình người, đến cái chết cô cũng không tìm được.

Có một khoảng thời gian Thịnh Đình dường như đang bận bịu chuyện khác nên thời gian để ý đến nguyên chủ ngày càng ít đi.

Ngược lại, Trang Di lại có rất nhiều thời gian ở với cô.

Trang Di tra tấn cô.

Khi cô lên cơn nghiện thì bắt cô phải quỳ trên mặt đất cầu xin cô ta.

Trang Di cảm thấy cũng đã đủ hả giận, ả bèn ngụy trang mọi việc thành nguyên chủ bỏ trốn cùng người khác, khi truy đuổi đã không cẩn thận trượt chân ngã xuống núi tử vong.

Cuộc đời của nguyên chủ kết thúc từ đây.

Sơ Tranh thở dài.

Tuyến thời gian bây giờ hẳn là lúc Trang Di giúp đỡ nguyên chủ chạy trốn lần đầu tiên, sau đó nguyên chủ bị bắt về, Trang Di thêm hận cô rồi lại lần nữa giúp cô ra ngoài, dự định sẽ hủy hoại cô.

Trong bóng đêm, Sơ Tranh lần sờ lên cổ tay mình.

Chắc vẫn chưa bị tiêm thứ kia vào.

Nhưng chắc cũng sắp rồi.

Cô phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này.

Sơ Tranh nắm lấy cổ tay, cảm thụ sức lực của thân thể này...

Có cái rắm sức lực ý.

Đây thật là một con chim hoàng yến mà.

Thân thể mềm mại yếu đuối đến một chút sức cũng không có, Sơ Tranh nghi ngờ đến cả đồ nặng mười cân nguyên chủ cũng không thể xách nổi.

Phải tích cực rèn luyện thân thể chăm chỉ, thật sự rất cần thiết!

Sơ Tranh chống tường ngồi xuống, đây là một căn phòng trống không, không có gì cả, cũng không to lắm, chắc chỉ hơn mười mét vuông.

Sơ Tranh bình tĩnh xác định hoàn cảnh của mình, cuối cùng men theo bức tường sờ đến cánh cửa.

Cộc, lạch cạch...

Giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy.

Ngoài cửa có người đang đến.

Cửa cách âm không tốt lắm, Sơ Tranh có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên ngoài.

“Di tỷ, nếu Đình Ca biết chuyện này thì chúng em không gánh nổi đâu.”

Giọng của người phụ nữ vang lên: “Yên tâm đi, Đình ca không ở trong thành phố, chỉ cần mấy đứa chúng mày kín mồm kín miệng, cứ nói rằng cô ta tự chạy đến đây thì sẽ không ai biết được hết.”

“Chuyện này...”

Người phụ nữ chặn mồm nói tiếp: “Được rồi, đưa đồ vào đi, tranh thủ thời gian nhanh lên.”

Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất đi xa dần.

Người bên ngoài có vẻ chờ đợi một lúc rồi vang lên tiếng thảo luận.

“Phải làm thật à?”

“Chuyện Di tỷ bàn giao mà có thể không làm sao?”

“Nhưng mà đây là Thịnh Sơ Tranh đó, nếu Đình ca biết được, chúng ta không sống nổi đâu.”

“Thế thì còn cách nào khác nữa, mày dám đi nói chuyện với Di tỷ không? Chúng ta làm quái gì có đường lui? Làm xong việc này rồi thì tranh thủ lấy tiền rời khỏi đây thôi.”

“Cơ mà tao sợ...”

“Di tỷ đã cho chúng ta đủ tiền xuất ngoại, chờ Đình ca trở về thì cả lũ đã sớm cao chạy xa bay rồi. Đi đi, đừng để lại dấu vết, làm nhanh lên.”

Tiếng trò chuyện bên ngoài dừng lại.

Trên cửa khóa có người vặn ra.

Sơ Tranh dựa phía sau cửa, cửa phòng bị đẩy ra, tia sáng từ khe cửa dần dần khuếch tán, chiếu sáng cả gian phòng.”

“Người đâu?”

Hai bóng người đồng thời từ bên ngoài bước vào.

Ánh sáng lúc này đã đủ để nhìn rõ cả căn phòng.

Căn phòng trống không, bọn họ không nhìn thấy người, chỉ cảm thấy da đầu lạnh buốt tê dại.

Đã khóa cửa rồi mà.

Sao lại không thấy?

“Tìm tao?”

Rầm ——

Cửa phòng đóng lại.

Một kẻ cầm đèn pin trong tay soi về phía cửa.

Cô gái mặc váy dài trắng, đi chân trần đứng ở cạnh tường.

Tóc dài đến eo, bao bọc lấy cơ thể nhẹ nhàng tinh tế của cô.

Sắc mặt cô trắng bệch nhưng đôi mắt đen nhánh hữu thần, trong ánh đèn rọi chiếu, giống như có thể hút linh hồn của kẻ khác.

Lúc này đôi mắt đó không hề biểu lộ chút cảm xúc nào đối diện bọn hắn.

Một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên trán, làm hai tên tay sai đồng thời phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.