Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 206: Chương 206: Vương giả tái xuất (2)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

==========================

Người phụ nữ mặc váy đỏ đeo kính râm ngồi vào trong xe, xe vừa nổ máy, thì điện thoại liền rung lên.

Nhìn vào tên trên điện thoại đang rung, tim Trang Di như đập hẫng một nhịp.

Cô ta hít sâu một hơi, kết nối điện thoại: “Đình ca.”

“Cô đang ở đâu?” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính từ đầu dây bên kia truyền đến.

“A, em vừa xem phim cùng Tư Tư xong.” Giọng nói của người phụ nữ ngọt ngào, cứ như đang làm nũng: “Em đang chuẩn bị về nhà, anh Đình làm xong việc chưa? Lúc nào thì về?”

Trang Di vừa nói điện thoại, vừa rút một cái điện thoại khác ra gửi tin nhắn cho Tư Tư.

“Vừa lên máy bay.” Người đàn ông nói.

Trang Di kinh ngạc kêu lên, dường như chỉ thiếu nước nhảy cẫng cả lên: “Anh Đình về rồi sao? Vậy em đi đón anh nhé.”

Người đàn ông trầm mặc một lúc, rồi ừ một tiếng.

Trang Di chờ người đàn ông cúp điện thoại, thu liễm lại toàn bộ cảm xúc trên mặt, rồi nhìn tin nhắn đã gửi trên điện thoại di động, thẳng tay nhấn xóa bỏ.

Lại lật đến giao diện trò chuyện, gọi vào số liên hệ gần nhất.

Thịnh Đình về sớm vậy sao!

Mãi đến khi điện thoại tự động cúp máy vẫn không có ai nghe.

Trang Di đột nhiên có cảm giác bất an.

Cô ta nhìn về phía tòa nhà kia một chút, khẽ cắn môi, quyết định nổ xe rời đi.

Thịnh Đình vừa mới lên máy bay, cho dù có đến được đây thì cũng cần một khoảng thời gian.

Đến lúc đó...

-

Sơ Tranh nhảy từ trên tường xuống, chân trần giẫm lên mặt đất, đất đá lởm chởm làm lòng bàn tay cô đau đớn.

Sơ Tranh chống tường thở dốc.

Dùng cái thân gà bệnh này làm loại chuyện này thật là thất sách mà, cùng sống với nhau trên đời, làm sao cứ phải để nhóc đáng thương như cô khó xử thế.

Nguyên chủ mặc một thân váy trắng toát từ đầu đến chân, không có một vật trang sức nào.

【Nhiệm vụ phụ tuyến: Mời chị gái nhỏ trong vòng một tiếng tiêu hết hai vạn, tiền đã gửi đến túi không gian, xin chú ý kiểm tra và nhận.】

Sơ Tranh: “......”

Nơi hoang vu vắng vẻ.

Tối như mực.

CMN ngươi bảo ta đi đâu để tiêu hết hai vạn —— tiền mặt hả!

【... Chị gái nhỏ lưu ý văn minh lịch sự a.】Chúng ta là một hệ thống có tố chất, có nội hàm!

Sơ Tranh chống tường.

Mi mang cái văn minh chó tha đấy lăn đi cho ta.

【Có bản lĩnh thì chị mắng ra tiếng đi xem nào.】

Sơ Tranh hừ lạnh trong lòng, hất tóc ra sau, trấn định đi về phía trước.

Cho dù không đi giày cũng vẫn khiến cô có khí thế của lão đại xã hội đen.

Đau quá!

Mẹ nó đau quá đi!

Sơ Tranh đi được hai bước thì nhảy lò cò.

Trên mặt đất đều là đá vụn, thân thể này da thịt mềm mại, sao mà trải qua được loại rèn luyện này chứ.

Phải đi mua giày trước đã!!

Vị trí hiện tại của cô có hơi xa, Sơ Tranh đi gần nửa giờ mới nhìn thấy đường cái.

Cô bò từ sườn dốc lên đường cái, vừa mới đứng vững thì đã có một chiếc xe phi nhanh qua, gió làm làn váy trắng của cô bay phấp phới.

Hình ảnh đẹp đẽ như trong phim truyền hình.

Ha ha!

Sơ Tranh bị khói xả khét hết cả mặt.

Rầm——

Ầm ầm——

Ánh lửa bắn lên tận trời.

Sơ Tranh bình tĩnh vuốt tóc xuống, nhìn về phía trước. Hai chiếc xe vừa đụng nhau, không biết sao lại tạo thành tiếng nổ lớn.

Người ở bên trong... chắc chỉ cần thêm ít rau thơm là có thể bưng ra đĩa luôn quá.

Sơ Tranh giả vờ giả vịt, phủi phủi làn váy như lão đại.

Đây chính là kết cục của việc xả khói vào mặt bản cô nương nè.

【........】 Người ta tai nạn là ngoài ý muốn chứ có xu nào quan hệ với chị hả?

Sơ Tranh bày ra tư thế làm màu, nghĩ nghĩ, rồi đi về phía vụ nổ bên kia.

Một chiếc xe đã bị nổ mạnh, chiếc khác thì bị đâm văng ra khỏi làn, lật ngược trên đồng cỏ bên đường.

Lái xe đã ngất trên cành quất, Sơ Tranh gian nan thò đầu từ cửa xe vỡ vụn vào, vừa định nhìn xem lái xe còn sống hay đã chết.

Thì họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng vào cô.

Sơ Tranh: “......”

Đầu người lái xe chảy máu đầm đìa, ánh mắt của hắn lúc này sắc bén như chó săn.

“Tôi chỉ muốn mượn dùng GPS chỉ đường.” Sơ Tranh bình tĩnh lên tiếng.

Lái xe vẫn cảnh giác nhìn cô, hiển nhiên không tin chuyện hoang đường cô nói.

Nhưng Sơ Tranh lúc này nhìn rất nhu nhược, toàn thân cao thấp đều lộ ra mấy chữ “yên tâm, cháu nó không cắn đâu“.

Thế nhưng lái xe vẫn không vì thế mà buông lỏng cảnh giác: “Kéo tôi ra đã.”

“Đưa ra xong thì anh có cho tôi chỉ đường không?” Sơ Tranh hỏi.

Lái xe: “........”

-

Lái xe nằm trên mặt đất, hai chân hắn đã bị đè gãy xương, hoàn toàn không thể động đậy.

Hắn nhìn cô nữ sinh đang dựa vào thân xe, mặt không đổi sắc nhìn hắn.

“Cô là ai?”

“Người qua đường Giáp, không cần để ý.” Sơ Tranh nói: “Tôi đi đây.”

Sơ Tranh nói đi là đi luôn.

“Chờ chút!”

“Tôi có nhiều việc phải làm lắm.” Sắp nhân đôi đến mông rồi đây này!!!

“Có thể mang tôi đi cùng không?” Lái xe thở hổn hển: “Tôi sẽ trả thù lao cho cô.”

“Anh sẽ giết tôi diệt khẩu.” Người này cầm súng, cũng chẳng phải là loại tốt lành gì đâu: “Không muốn.”

“......”

Sơ Tranh đi được hai bước, lại quay trở về.

Lái xe tưởng cô đã đổi ý.

Kết quả cô không thèm khách khí lột giày hắn ra: “Dù sao anh cũng không đi được, bán cho tôi đi.”

Dù sao anh cũng không đi được...

“Không phải chứ em gái nhỏ, em không có chút thương cảm nào sao?”

“Anh có súng mà còn cần thương cảm à?” Sơ Tranh lột nốt chiếc còn lại.

Có súng thì sao lại không cần tình thương từ đồng loại chứ?!

Kỳ thị người có súng à?

“Em gái nhỏ, có súng cũng không nhất thiết là người xấu mà?” Lái xe nhịn đau, từ từ khuyên bảo.

“Ừ.” Sơ Tranh gật gật đầu.

“Cho nên...”

“Vẫn chẳng liên quan gì đến tôi.” Sơ Tranh lôi từ trong không gian ra hai chồng tiền, đặt lên người lái xe: “Khỏi thối.”

Lái xe: “......”

Cô moi tiền ra từ chỗ nào thế?

【Chúc mừng chị gái nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ, hai vạn tệ tặng thưởng đã được cộng vào sổ sách.】

Sơ Tranh xỏ chân vào giày da, lộp cà lộp cộp đi ra xa.

Nhìn y như trẻ con trộm giày người lớn, hơn nữa đứa trẻ này mặt còn rất nghiêm túc, cứ như đang cố gắng bắt chước làm người lớn thành ra nhìn rất khôi hài.

Lái xe ngơ ngác, hắn rốt cuộc đã gặp phải em gái nhỏ chập cheng nào rồi?

Đêm hôm khuya khoắt.... Một thân trắng toát... Hay là... ma?

-

“Người đâu rồi?”

Người đàn ông đứng trong thư phòng, hắn chống tay lên mặt bàn, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm tràn ngập sự lạnh lẽo cứng rắn, nếu nhìn kỹ còn thấy cả tơ máu nhàn nhạt trong ánh mắt hắn.

Gân xanh đã nổi đầy trên mu bàn tay.

Lúc này người đàn ông giống như một con sư tử đực nổi giận đùng đùng.

Uy áp khiến cho ai cũng phải sợ hãi.

“Anh Đình...”

“Khi đi tôi đã nói thế nào, trông chừg một cô gái cũng không làm được, các người còn có thể làm được cái gì hả?”

Người đàn ông đứng đối diện không dám cả thở mạnh.

Anh Đình đấm một quyền lên mặt bàn: “Còn không mau đi tìm!”

“Dạ.”

Trang Di đứng ở ngoài cửa, chờ sau khi người đi mới cẩn thận nhìn vào bên trong xem, người đàn ông lúc này đang đưa lưng về phía cô ta.

Trang Di thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ hắn vẫn chưa phát hiện là mình mang người đi.

“Trang Di.”

Trang Di bị bất ngờ, nhanh chóng thu lại biểu cảm đi vào phòng.

-

Nguyên chủ bị Thịnh Đình nhốt đã được một thời gian.

Thịnh gia lúc này đã sớm loạn như cào cào.

Tất cả những thứ có thể bị chia cũng đã bị người ta đem chia hết.

Nhưng tin tức cụ thể thì cô cũng không rõ lắm, tình huống bây giờ có hơi phiền toái.

Cô sửa sang lại mình một chút, sau đó —— Ăn no ngủ kỹ.

Đi cả một buổi tối, mệt mỏi thật sự.

Thân thể này cũng rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Sơ Tranh nghỉ ngơi xong mới bắt đầu suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Thịnh Đình phát hiện không thấy cô đâu, chắc chắn sẽ lục tung mọi nơi lên tìm cô.

Vấn đề hiện giờ là—— Thân thể này con bà nó chứ quá yếu rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.