Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
==========================
Lúc ấy mẫu thân nguyên chủ còn sống, lại được Thành Vương sủng ái, nguyên chủ cơ hồ là đối tượng mà các tiểu cô nương tranh nhau kết giao.
Trình Tiêu tuổi tác cũng không lớn lắm, nhưng cũng đã biết bắt đầu châm ngòi ly gián.
Từ lúc đó trở đi, những tiểu cô nương này không dám chơi với nguyên chủ nữa, dẫn đầu là vị tiểu thư họ Hoàng kia.
Có lẽ do nhìn thấy Thành vương phủ hiện giờ thành thế này, nên nàg ta muốn tìm chút cảm giác thành tựu, sỉ nhục cô một chút.
Các tiểu cô nương cũng chỉ có chút trò khỉ này.
Nhàm chán.
Ta không thèm chơi cùng các ngươi.
Nhàm chán.
Sơ Tranh không muốn lãng phí thời gian với các nàngbèn đi thẳng xuống lầu.
“Này, Trình muội muội, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, sao ngươi lại không để ý người khác thế chứ?”
Hoàng tiểu thư duỗi cánh tay ngọc ngà ra ngăn Sơ Tranh lại.
Sơ Tranh: “......”
Tay đẹp thế này.
Bẻ gãy thì khó coi quá.
Ầy.
Cho nên Sơ Tranh chuyển thành đá.
Thân thể Hoàng tiểu thư yếu ớt, làm sao không chịu nổi cú đá này của Sơ Tranh, nàng ta lại ngã nhào vào gian phòng chính mình vừa mới bước ra.
Hoàn mỹ!
Sơ Tranh trấn định thu chân lại, chỉnh sửa vạt váy.
Gương mặt tiểu cô nương tinh xảo, lạnh nhạt nói: “Chắn đường.”
Hoàng tiểu thư và mấy vị tỷ muội kia trợn mắt há mồm nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh trấn định đi qua người các nàng.
-
“Trình Sơ Tranh ngươi đứng lại cho ta!”
Hoàng tiểu thư mang theo mấy vị tỷ muội khí thế hung hăng lao xuống, chặn Sơ Tranh ở cửa.
Sơ Tranh: “......” Chưa xong hả!
Đám người Tụ Viễn lâu: “......”
Tình huống gì thế này?
Vừa rồi Vinh vương còn vừa náo loạn ở đây xong, sao giờ lại có kịch tiếp rồi?
“Đó không phải là đại tiểu thư Thành vương phủ sao?”
“Hình như là vậy? Kia là cháu gái của Hoàng Thái Phó nhỉ?”
“Sau khi Thành vương chết, Thành vương phủ hiện giờ trôi qua có chút gian nan nhỉ?”
“Thành vương phủ hiện giờ chỉ còn là một phủ đầy nữ quyến, đúng là đáng thương.”
“Nhưng Thành vương có không ít đồ tốt đâu, những đồ lúc trước Tiên đế ban thưởng cũng đủ cho các nàng sống sung sướng cả mấy đời rồi.”
“Có tiền thì sao chứ, cũng không có quyền nữa.”
Bốn phía xì xào bàn tán không ngừng.
Cả đám đều bắt đầu quan tâm chuyện tương lai mấy đời của Thành vương phủ.
Hoàng tiểu thư che bụng còn hơi đau, trong mắt đẹp tràn đầy lửa giận: “Trình Sơ Tranh, không có cha ngươi, ngươi bây giờ được tính là thứ gì chứ? Ngươi còn dám đánh ta, ta cho ngươi biết, hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
“Không để yên kiểu gì?” Sơ Tranh có hơi hiếu kỳ: “Đánh ta?”
Hoàng tiểu thư nghẹn họng: “Ta không phải là loại người thô bỉ như thế!”
Hoàng Tiểu thư ưỡn bộ ngực lên: “Trình Sơ Tranh ta cho ngươi biết, về sau nếu gặp chúng ta, thì ngươi phải đi đường vòng, có hiểu không?”
Đôi mắt băng lạnh của Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào Hoàng tiểu thư, nghiêm túc nói: “Đi đường vòng thế nào?”
Hoàng tiểu thư chỉ vào Tụ Viễn lâu: “Tỉ như, hôm nay chúng ta ở Tụ Viễn lâu, thì ngươi sẽ không thể ở đây! Nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!”
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua đứt Tụ Viễn lâu.】
Sơ Tranh: “......”
Con bitch Vương Bát Đản này!
Còn bọn ngu si mất não này nữa!
“Chưởng quỹ.” Sơ Tranh kêu lên một tiếng.
Chưởng quỹ đang xem kịch hay: “???”
Những người này đều là thiên kim tiểu thư nhà quan gia, hắn không thể trêu chọc vào nên nhanh chóng đi từ sau quầy ra.
“Trình cô nương, có chuyện gì không?”
Dưới ánh mắt không hiểu chuyện của đám Hoàng tiểu thư, Sơ Tranh hào sảng nói: “Bán Tụ lâu.”
“......”
“Trình tiểu thư, ngài nói đùa sao, Tụ Viễn lâu chúng ta không bán.” Chưởng quỹ nhắm mắt nói.
“Trình Sơ Tranh ngươi điên rồi sao?” Hoàng tiểu thư cười không ngậm được mồm: “Đây là Tụ Viễn lâu, một ngày thu cả đống vàng, người ta có thể bán cho ngươi sao?”
Tụ Viễn lâu có đồ ăn ngon, vị trí tốt, danh tiếng cũng tốt, được cho là một trong những nơi nhất định phải đến trong kinh thành.
Từ việc Vinh vương và mấy thiên kim tiểu thư đều lui đến đây là có thể thấy rằng nơi này không tệ.
Sơ Tranh không để ý tới sự trào phúng của Hoàng tiểu thư, mặt lạnh rút ngân phiếu ra, đập lên bàn.
Chưởng quỹ đánh giá một chút.
“Trình tiểu thư, ta thật sự không bán.”
Sơ Tranh ném thêm ngân phiếu xuống.
“Trình tiểu thư...”
Sơ Tranh tiếp tục thả ngân phiếu.
Dù sao thứ đồ chơi này cũng là Vương Bát Bản cấp cho, có lạm phát thì nó cũng sẽ có biện pháp giải quyết, cho nên Sơ Tranh ném ra như hoa rơi nước chảy.
Chưởng quỹ muốn quỳ xuống với Sơ Tranh luôn.
Thành vương đã chết, làm sao tiểu thư Trình gia lại còn nhiều tiền tiêu như thế chứ?
Đây là muốn Thành vương phủ tán gia bại sản luôn à?
“Hoàng tỷ tỷ, có phải nàng điên rồi hay không?”
Hoàng tiểu thư nuốt một ngụm nước bọt: “Làm sao ta biết được.”
“Nhiều ngân phiếu như vậy....”
“Sao trên người nàng lại mang theo nhiều ngân phiếu như vậy?”
Sơ Tranh đem tờ ngân phiếu cuối cùng đập lên mặt bàn.
Cô vẫy tay bảo chưởng quỹ đến gần, chưởng quỹ cũng là người từng trải, nhưng nhiều ngân phiếu như vậy... Đủ cho hắn mua hai ba cái cửa tiệm rồi đấy!
“Trình tiểu thư, tiệm này là của tổ tiên tôi truyền lại...” Chưởng quỹ cẩn thận nói.
Hắn không thể bán a!
“Ta thêm gấp đôi, cửa tiệm vẫn do ngươi quản, ta chỉ làm chủ, về sau tiền kiếm được cũng là của ngươi.”
Chưởng quỹ mở to mắt.
Chuyện tốt như vậy sao?
Cái này có khác gì với không bán đâu?
Dùng tiền chỉ để làm bà chủ?
Sơ Tranh và chưởng quỹ nói chuyện không lớn, nên không ai nghe thấy họ nói gì, cuối cùng chỉ nhìn thấy chưởng quỹ đem ngân phiếu thu lại.
Thế là xong rồi?
Sơ Tranh nhìn về phía Hoàng tiểu thư: “Bây giờ, mời các ngươi đi vòng qua ta.”
Hoàng tiểu thư: “......”
Đám người: “..........”
Phụt!
Mua lại Tụ Viễn lâu, chỉ là vì câu nói này?
Đám người thấy họ sống ở kinh thành cũng đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng thấy ai tùy hứng đến như thế.
Cho dù là những công tử ăn chơi trác táng cũng không dám làm như vậy đâu.
Hoàng tiểu thư sắc mặt khó coi, chỉ vào Sơ Tranh cả nửa ngày mà không nói được câu nào.
Sơ Tranh nghiêng người, ra hiệu đuổi các nàng ra ngoài.
“Trình Sơ Tranh, ngươi điên rồi!”
“Ta có tiền.”
“......”
Hoàng tiểu thư tức giận đến độ ngực phập phồng lên lên xuống xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên.
Nàng ta dậm chân, xách váy đi ra khỏi cửa.
“Về sau nơi đây không chào đón đám người này.”
Giọng nói của Sơ Tranh chuẩn xác truyền đến tai Hoàng tiểu thư.
Hoàng tiểu thư càng chạy lại càng nhanh, mấy tỷ muội phía sau liếc nhau rồi cũng ồ ạt đuổi theo.
“Trình tiểu thư, Hoàng gia liệu có đến gây chuyện không?” Chưởng quỹ cực kỳ lo lắng cho bà chủ mới của mình.
Thành vương phủ bây giờ cũng không có chỗ dựa nào đâu...
Đại - lão - gia - Sơ - Tranh - nhà - ta không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Cũng lắm thì phá tiệm, sửa lại là được.”
“......”
Kẻ có tiền nói chuyện quả không giống với người thường a.
Nhẽ trong Thành vương phủ có mỏ vàng sao?
【Chị gái nhỏ, chúng ta phải tranh thủ trở thành người có sản nghiệp đứng đầu kinh thành! Người giàu nhất kinh thành chính là chị!】Vương Giả hô khẩu hiệu cho Sơ Tranh.
Ta! Không! Muốn.
-
Lục Châu không nghĩ rằng, mình chỉ mới đi làm có chút chuyện, khi trở về thì tiểu thư nhà nàng đã lại có thêm một cái tụ lâu rồi?
Tin tức Sơ Tranh ném tiền qua cửa sổ mua Tụ Viễn Lâu nhanh chóng truyền về Thành vương phủ.
Nghe xong tin tức này, Thành vương phi và Trình Tiêu đều thộn cả mặt.
Thành vương phi nghi ngờ về tiền của Sơ Tranh nên lập tức chạy đến kim khố kiểm tra một lần.
Nhưng lại phát hiện không mất cái gì cả.
Vậy tiền của nàng từ đâu mà có?
Tụ Viễn Lâu? Phải mất bao nhiêu tiền mới mua nổi a!
Thành vương phi muốn đi tìm Sơ Tranh hỏi, kết quả Sơ Tranh đến mặt cũng chả thèm gặp, chỉ có Lục Châu truyền lời lại, nói tiểu thư không tiếp khách.
Khách...
Bà ta là nữ chủ nhân của Thành vương phủ, thế mà giờ trong mắt cô lại chỉ là khách?
Cũng may Thành vương phi vẫn còn có chút lý trí, chính đám lý trí này đã ngăn cản bà ta đi phá viện tử của Sơ Tranh.
Chờ đến cung yến...
Nếu sau cung yến nàng còn có thể trở về được thì bà ta sẽ thu thập tiện nha đầu nhà cô!!
Không!
Nàng sẽ không thể trở về nổi!