Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 180: Chương 180: Vương Gia Vạn Phúc (9)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Nhưng mà tin tức này mới chỉ lan truyền có một ngày, rất nhanh đã bị tin tức của Diệp Dương v àTrình Tiêu đè xuống.

Diệp Dương và Trình Tiêu lén lút gặp gỡ.

Bị người ta bắt gặp đang ôm ôm ấp ấp.

Mới đầu chỉ truyền ra như thế.

Nhưng mà đủ loại chuyện riêng tư phía sau như con riêng bị lôi ra.

Tuy nói Diệp Dương và Thành vương phủ có hôn ước còn chưa định rõ là người nào, nhưng người bên ngoài đều hiểu, đại tiểu thư Thành vương phủ mới là đối tượng hôn ước của Diệp Dương.

Mà bây giờ Trình Tiêu và Diệp Dương lại tình chàng ý thiếp với nhau.

“Tiêu Tiêu, xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc chuyện đang truyền ra bên ngoài là chuyện gì?”

Trình Tiêu sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn Thành vương phi: “Con... Ngày đó con gặp Diệp ca ca bị người ta nhìn thấy, con cứ tưởng rằng bọn họ không nhìn thấy rõ...”

“Con bị ngu hay bị thiểu năng!!!” Thành vương phi chọc trán Trình Tiêu: “Ta đã dặn con gần đây đừng đi tìm Diệp Dương bao nhiêu lần rồi mà sao con không nghe lời? Bị người ta nhìn thấy mà còn không biết dùng tiền chặn miệng họ lại, bình thường ta dạy con thế nào hả?”

“Lúc đấy con bị hù dọa...” Nàng cũng không ngờ tới mới chỉ liếc mắt mà những người kia đã nhận ra đó là nàng. Trình Tiêu hoảng hốt đến hoang mang lo sợ: “Nương, phải làm sao bây giờ?”

Thành vương phi đi đi lại lại trong phòng, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.

Chuyện này sẽ làm ảnh hưởng cực lớn đến thanh danh của Trình Tiêu.

Bây giờ bên ngoài còn ăn nói khó nghe như vậy.

“Để nương nghĩ cách...”

Cách tốt nhất chính là để Diệp Dương đến cầu hôn, để mọi người biết, hôn ước lúc trước là không xác định chính xác người nào.

Diệp Dương và Trình Tiêu là tình đầu ý hợp.

-

Lúc Thành vương phi đang vội vàng giải quyết chuyện này thì ngày tiến cung rốt cục cũng đến.

Có kiệu từ trong cung đến vương phủ đón người.

“Vương phi, Vương phi, có hai kiệu đến.” Hạ nhân kinh hoảng chạy đến báo tin cho Thành vương phi.

“Cái gì?” Thành vương phi kinh ngạc, rồi lập tức bình tĩnh lại: “Có phải là đến nhà khác hay không?”

“Không phải, đều đến chỗ của chúng ta.”

Thành vương phi lập tức đứng ngồi không yên, sao lại có hai cỗ kiệu?

Khi Sơ Tranh và Lục Châu đến, thì Thành vương phi đã cùng công công trong cung tới đón người nói chuyện được một lúc.

Gần đây Thành vương phi tiều tụy đi không ít, cả người trông đều già đi rất nhiều.

“Công công, phủ chúng ta chỉ có một người trong danh sách tiến cung, sao Tiêu Tiêu cũng phải đi?”

Thái giám giọng the thé trả lời: “Chuyện này nô tài không biết, Thành vương phi khẩn trương lên, nô tài còn phải đi đến nhà khác nữa, làm trì hoãn thời gian nô tài không bẩm báo được với Thánh thượng đâu a.”

Thành Vương phi ngẩn hết cả người.

Dù thế nào bà ta cũng không thể hiểu sao lại có thể phát sinh tình huống này.

Sơ Tranh đi qua Thành vương phi, bỗng nhiên bà ta nắm lấy tay Sơ Tranh: “Tiểu tiện nhân, có phải ngươi đã động tay động chân gì hay không?”

“Cái gì?”

Thành vương phi hung tợn trừng Sơ Tranh, ngay cả dáng vẻ của Vương phi cũng đã quên mất: “Chuyện Tiêu Tiêu tiến cung, có phải do người làm hay không?

Đang yên đang lành, sao Tiêu Tiêu đột nhiên cũng phải đi?

Bà ta đã chuẩn bị hết rồi cơ mà.

Sơ Tranh bình thản trả lời: “Phụ vương đắc tội với không ít người, ai biết.”

Cô rút tay mình về, khí định nhàn nhã ngồi lên kiệu mềm.

“Thành vương phi, mời nhị tiểu thư ra đi.” Công công thúc giục Thành vương phi.

Thành vương phi không dám không nghe theo, nếu không thì chính là kháng chỉ.

Bà ta nhanh chóng đi tìm Trình Tiêu, Trình Tiêu nghe xong, cả người nhũn như sắp hỏng đến nơi rồi.

Tại sao có thể như vậy?

“Nương, con không đi.”

“Con không đi không được!”

Thành vương phi tìm y phục cho nàng ta: “Kháng chỉ sẽ mất đầu.”

“Con không đi, con không tiến cung đâu!” Trình Tiêu lắc đầu, vị trong cung kia đáng sợ lắm.

Thành vương phi ấn lấy bả vai Trình Tiêu: “Tiêu Tiêu, con đừng sợ, không phải tiểu tiện nhân kia cũng tiến cung sao, đến lúc đó con tùy thời mà hành sự, chắc chắn sẽ không sao đâu, con sẽ không sao đâu.”

Câu này không biết là đang nói cho Thành vương phi nghe, hay là nói cho Trình Tiêu nghe.

“Nương...”

Thành vương phi cam đoan với nàng ta: “Bây giờ nương lập tức đến Diệp gia, con cứ tiến cung trước, nhất định nương sẽ không để con xảy ra chuyện gì.”

Trình Tiêu cắn môi, dưới sự trấn an của Vương phi, nàng ta chỉ có thể đồng ý tiến cung trước.

Chờ Thành vương phi đi tìm Diệp Dương tiến cung cứu nàng ra.

Trấn an được Trình Tiêu, Thành vương phi lập tức gọi người bên ngoài: “Thanh Hà, Thanh Hà, ngươi mau mang cung trang tới.”

“Cung trang năm ngoái của tiểu thư không thể mặc được nữa, đồ mới thì lại chưa kịp chuẩn bị...” Thanh Hà vội vã đi từ bên ngoài vào.

Vốn cho rằng năm nay tiểu thư không phải tiến cung, mà yêu cầu của tiểu thư cũng rất cao, nhất định phải là đồ của Cẩm Tú phường mới chịu cho nên vẫn chưa lấy được y phục.

Ai mà ngờ được có một màn như thế.

“Nhanh chóng nghĩ cách đi!”

Thanh Hà vội vàng rời đi nghĩ biện pháp.

“Vương phi, chỗ này còn một bộ.” Một nha hoàn bê một bộ cung trang đi vào.

“Nhanh, lấy tới thay cho tiểu thư.” Thành vương phi vừa chỉ huy, vừa đi ra ngoài: “Thay xong thì ra đây, nương ra ngoài trấn an người trong cung trước.”

Tâm trạng Trình Tiêu nặng nề gật đầu.

-

Những chiếc kiệu mềm hoa lệ nối đuôi nhau tiến vào cung, các cô nương ăn mặc tinh xảo, dưới sự tiếp đón của các cung nhân đi về đại điện trước mắt.

Còn có một số đại thần, đều là phụ thân hoặc là trưởng bối của những cô nương này.

Thành vương phủ không có nam quyến, nên tất nhiên không có ai đi cùng tới.

Mỗi cô nương bước vào, mặt ai nấy đều buồn rười rượi, chẳng chút nào tươi cười, bầu không khí cực kỳ áp lực.

Nhưng khi đến trước cung điện, các nàng nhất định phải thu liễm lại vẻ u sầu, trưng ra nụ cười tươi như hoa.

Trình Tiêu xuống kiệu, nhìn vào tòa cung điện kia một cái, đáy mắt tràn đầy sự e sợ.

Nàng ta nhìn sang bên cạnh, thấy Sơ Tranh đang được Lục Châu đỡ xuống kiệu, thần sắc bình thản ung dung, không hề mảy may e sợ chút nào.

Gió lạnh phất qua, đem mái tóc đen của nàng thổi bay.

Cung trang màu tím nhạt uốn lượn trên mặt đất, đai lưng phác họa ra vòng eo tinh tế chưa đầy một nắm, làm nổi bật lên khí chất thanh nhã đoan trang, tôn quý vô song của Sơ Tranh.

Trình Tiêu cắn môi dưới, từ tận đáy lòng sinh ra mấy phần ghen ghét.

Nàng ta nhìn cung trang trên người mình, bỗng nhiên giật mình phát hiện ra có chỗ nào không đúng: “Thanh Hà, cung trang này...”

Thanh Hà từ lúc tiến cung vẫn luôn cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn lung tung.

Nghe thấy âm thanh của Trình Tiêu thì nhẹ giọng đáp một tiếng: “Tiểu thư sao vậy?”

“Cái này...”

“Cô nương, mời đi bên này.” Cung nhân xoay người dẫn đường cho Trình Tiêu.

“Thanh Hà...”

“Cô nương, mời vào bên trong.” Cung nhân ngăn giữa Trình Tiêu và Thanh Hà, giọng điệu cao hơn mấy phần: “Thỉnh cô nương đừng làm mất thời gian nữa, nếu bệ hạ tức giận thì chúng nô tài cũng không thể gánh nổi.”

Thanh Hà không thể không đi theo vào điện, trong lòng Trình Tiêu nóng như lửa đốt, cẩn thận bước vào cung điện đang thắp đèn đuốc sáng trưng.

Thanh Hà có lẽ cũng phát hiện ra y phục trên người Trình Tiêu có gì đó không đúng lắm, đây chẳng phải là bộ nàng ta đã đưa đến Nam viện kia sao?

Lúc ở trong phủ nàng ta chạy loạn lên tìm y phục, đến khi trở về thì đã thấy tiểu thư thay xong rồi.

Lúc ấy thật sự quá loạn nên cũng không ai để ý đến.

Nguy rồi!

Đáy lòng Thanh Hà bất chợt rơi lộp bộp.

-

Thành vương đã qua đời nhưng địa vị vẫn còn ở đó, trong hoàn cảnh phải có tôn ti trật tự, Sơ Tranh được sắp xếp ở vị trí đầu tiên.

Đương nhiên.

Lúc này, mấy vị thiên kim tiểu thư kia chỉ hận không thể ngồi xuống dưới cùng.

Miễn cho bị bạo quân thấy vừa mắt là coi như xong đời.

Nữ quyến ở bên phải, các đại thần thì ngồi đối diện, ở giữa chừa ra một lối đi.

Sơ Tranh trấn định ngồi xuống, các thiên kim tiểu thư ngồi bốn phía cực kỳ yên tĩnh, cúi đầu câu nệ ngồi tại vị trí của mình, đến trò chuyện cũng không dám.

Sơ Tranh nhìn sắc mặt Trình Tiêu bất an ngồi xuống cạnh mình.

Trình Tiêu oán hận trừng cô, nàng ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng trong điện quá yên tĩnh nên Trình Tiêu cũng không dám làm ra chuyện gì kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.