Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nam nhân tránh khỏi hai con ác linh, huýt sáo một cái. Ma thú xung quanh xao động, sau đó đồng thời xông lên.
Khí thế hùng hổ, mặt đất cũng đang rung lên.
Sơ Tranh vung tay lên, ác linh ẩn trong bóng tối gần đó chen chúc nhau ra, đánh nhau với ma thú.
Ma thú da dày thịt béo khó đối phó, ác linh có thể ẩn hình cũng không phải loại lương thiện gì, hai giống loài này động thủ bình thường sẽ không có kết quả gì.
Nhưng mà...
Nhưng mà trong tay ác linh có độc dược Kinh Phá luyện chế ra.
Ma thú gánh chịu được công kích vật lý của ác linh, lại không gánh được công kích độc dược.
Nam nhân: “...”
Sơ Tranh bỏ Kinh Phá vào trong quan tài, bày ngân tuyến ra làm phòng ngự, lắc lắc đầu trái phải, bóp cổ tay, đi vào trong chiến trường.
-
Sông Vong Xuyên tĩnh lặng lững lờ trôi qua rừng cây, những cây cối kia giống như mọc lên trong sông Vong Xuyên vậy.
Mặt sông thỉnh thoảng có ác linh nổi lên, lộ ra một cỗ quỷ dị.
Ở nơi cách sông Vong Xuyên mấy chục mét, ma thú nằm chung một chỗ, lũ ác linh đang nhảy disco cuồng hoan trên thi thể ma thú.
Ngọn núi nhỏ chồng lên bằng quan tài ở giữa đã sập, mơ hồ lộ ra cái đài to lớn có khắc đồ án màu đen phía dưới.
Cô gái dùng chân đá văng một chút tạp vật ở biên giới, khom người quan sát một lát, sau đó đặt mông ngồi xuống.
Ác linh kéo một nam nhân tiến lên, ném ở bên chân cô.
Mặt nạ của nam nhân đã rơi mất, lộ ra một gương mặt không tính là đặc biệt thu hút.
Dáng vẻ này ném vào trong đám người qua đường cũng tìm không ra, còn khăng khăng học đòi người ta đeo mặt nạ cơ.
Có cần vậy không?
Nam nhân: “!!!” Không phải là vì người khác không nhận ra nên mới đeo mặt nạ cho có độ nhận ra sao?
Sơ Tranh giẫm mạnh lên tạp vật bên cạnh, cùi chỏ chống vào đầu gối, tư thế bá khí như thổ phỉ vào thôn: “Đến, nói ra chuyện xưa của ngươi đi.”
Nam nhân: “...” Mẹ nó ngươi đang nhục nhã ai đây!
Vì sao bây giờ gã lại ở đây chứ!
Thế này không giống như gã nghĩ!
Vì sao Ma Linh gã triệu hoán ra lại lợi hại như vậy!
Nam nhân tự nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên tự làm mình tức hộc máu.
Sơ Tranh: “!!!”
Ta không động thủ đâu nha!
-
Nam nhân này chính là thứ mà đám người vớt ra được ở Ngũ Âm trấn năm đó*, theo lời gã nói, thì vào mấy trăm năm trước gã cũng là nhân vật lớn.
(Cho những ai không hiểu chi tiết này, thì ở chương 30, Diệu Lam có kể lại lần duy nhất cây Vong Xuyên nở hoa, sau đó khởi động trận pháp, sông cạn cây héo khô, đám người đó mang theo một thứ rời đi, và thứ đó được vớt trong sông ra, chính là ông nội này đây.)
Bởi vì làm nhiều chuyện xấu, bị tu sĩ trên đại lục hợp lực giết chết.
Nhưng nam nhân nói bọn họ làm vậy vì muốn lấy được lực lượng trong tay gã.
Đám tu sĩ kia giết gã, vì phòng ngừa gã xác chết vùng dậy, còn sắp đặt một pháp trận, triệt để trấn áp gã.
Chỗ đó vừa vặn là Ngũ Âm trấn, nhưng vào niên đại đó thì chỗ đó chưa có gì cả.
Lần trấn áp này chính là hơn nghìn năm, mãi đến khi gã được người ta vớt ra lần nữa.
Đám người kia không biết lấy được tin tức từ đâu, tìm tới nơi trấn áp gã.
Có thể là thời gian quá lâu, lực lượng trấn áp đã suy yếu đi rất nhiều, gã lại có thể nói chuyện với bọn họ.
Cho nên...
Gã dạy bọn họ làm cách nào để phá trận pháp, làm cách nào để cứu gã ra ngoài.
Nam nhân biết Ngũ Âm trấn kết nối với sông Vong Xuyên, bảo bọn họ tìm loại cây Vong Xuyên, lại bày ra đại trận cắt đứt sông Vong Xuyên.
Sông Vong Xuyên khô cạn, linh thể trên đại lục đến nơi này sẽ không cách nào tiến về phía trước, càng không đến được âm phủ.
Mà gã dựa vào việc hấp thu lực lượng của linh thể, khôi phục thực lực.
Nhưng chuyện này những người kia cũng không biết, bọn họ chỉ cho là để vây khốn những linh thể trong Ngũ Âm trấn mà thôi.
Trong này đương nhiên là có gã nhúng tay vào, đám người kia rời đi một lần, sau khi rời đi không bao lâu thì xảy ra chuyện, gã làm cho đám người kia tưởng rằng linh thể của Ngũ Âm trấn nguyền rủa, cho nên rất nhanh bọn họ đã tin lời gã, dựa theo yêu cầu của gã bày ra pháp trận cắt đứt sông Vong Xuyên.
Sau khi rời khỏi nơi này, mục đích của đám người này cũng dần dần lộ rõ ra.
Vẫn là vì lực lượng năm đó gã có được.
Lúc ấy gã mới ra được, hết sức yếu ớt, tất nhiên không thể cứng đối cứng với đám người này.
Cho nên gã làm bọn họ nội chiến.
Về phần nguyên nhân vì sao cuối cùng gã lại ở Tuyệt Y lâu cũng rất đơn giản.
Lúc ấy trong đám người kia chỉ có một người của Tuyệt Y lâu, trùng hợp chính là con cháu đời sau của gã.
Điểm này gã hoàn toàn không nghĩ tới, nhưng có quan hệ huyết mạch, đương nhiên phải chọn giống của mình.
... Đây đại khái chính là bại bởi huyết thống.
Kinh Phá là người gã đã chọn xong từ trước, hắn rất thích hợp làm vật chứa của gã.
Đúng vậy, gã không có thân thể.
Thân thể đang dùng bây giờ cũng là của người khác, hơn nữa không thể chống đỡ quá lâu, chẳng mấy chốc sẽ bị hư thối, gã sẽ phải tiếp tục tìm kiếm kẻ tiếp theo.
Nhưng Kinh Phá không giống, từ nhỏ hắn đã bị nhiều bệnh nhiều họa, bị nhóm linh thể ngấp nghé, thời thời khắc khắc muốn thay vào đó.
Hắn là một thân thể tuyệt hảo.
Nhưng dường như trên người hắn được hạ cấm chế, trước năm mười sáu tuổi sẽ bảo vệ hắn, cho dù là gã cũng không cách nào cưỡng ép cướp đi được.
Mắt thấy Kinh Phá sắp đến tuổi rồi, gã có thể cảm giác được cấm chế trên người Kinh Phá càng ngày càng yếu, gã chờ đợi một khắc này đến.
Ai ngờ Kinh Phá lại bị đuổi ra khỏi Tuyệt Y lâu.
Vị có quan hệ máu mủ với gã chỉ là một người có địa vị tương đối cao trong Tuyệt Y lâu, cũng không phải là lâu chủ.
Kinh Phá là đệ tử của lâu chủ, lâu chủ hạ lệnh, trong Tuyệt Y lâu có ai dám vi phạm?
Nhưng vận khí gã rất tốt, Kinh Phá lại tự đưa tới cửa.
Nhưng lúc ấy cấm chế vẫn ở trên người hắn, gã chỉ có thể sắp đặt ít thứ trên người hắn, sau đó đưa hắn ra ngoài.
Dù sao nơi gã ở cũng không thích hợp để sinh tồn lắm.
Gã vốn nên lấy đi thân thể hắn năm hắn mười sáu tuổi, nhưng đáng tiếc xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Mà triệu hoán Sơ Tranh, chính là vì đại nghiệp nghìn đời của gã, trở thành người đứng đầu Cửu Châu Đại Lục.
Để cho những người năm đó hợp lực giết gã nhìn xem, ai mới là người chiến thắng cuối cùng.
“Bọn họ đã sớm chết rồi.” Sơ Tranh nhịn không được nói chen vào.
Nam nhân bị cắt ngang, bất mãn trừng Sơ Tranh: “Đây là trọng điểm sao?”
“Không phải sao?” Tự ngươi nói muốn cho người năm đó giết ngươi nhìn xem, nhưng bọn họ đều chết cả rồi, còn nhìn thế nào nữa?
Nam nhân: “...”
Lực lượng của gã có một bộ phận chính có thể khống chế ma thú, nhưng có một bộ phận rất lớn ma thú không ở Cửu Châu Đại Lục.
Bọn nó ở một không gian khác.
Gã cần phải mở không gian đó ra, thả ra càng nhiều ma thú hơn.
Lúc đầu gã dự định tự làm, nhưng đáng tiếc làm một thời gian mà ngay cả một khe nứt cũng không thể cạy ra được.
Lực lượng của Cửu Châu Đại Lục không cách nào làm được.
Về sau gã phát hiện ra Ma Linh, lực lượng của Ma Linh rất đặc biệt, có lẽ sẽ làm được.
Vì tìm được cách để triệu hoán Ma Linh, gã cũng dùng thời gian thật lâu.
Sau đó chính là triệu hoán...
Mỗi lần triệu hoán đều cần một thiếu nữ để tế, nếu như thành công người trong quan tài tỉnh lại sẽ biến thành Ma Linh.
Nhưng lần nào thiếu nữ trong quan tài cũng đều chết cả, cuối cùng đều thất bại.
Mãi đến khi gã triệu hoán được Trầm Âm.
Chiếc quan tài màu đen kia trống rỗng xuất hiện, thứ đồng thời biến mất chính là chiếc quan tài làm tế phẩm.
Ma Linh rất nghe lời, chấp hành mệnh lệnh của gã.
Nhưng sau đó đột nhiên mất đi liên hệ...
Nhưng cũng không sao, cơ bản đều đã hoàn thành, tác dụng của Ma Linh cũng không lớn.
Sau đó...
Chính là những chuyện mà Sơ Tranh trải qua.
“Vì sao không giết ta?”
“... Ai dám giết Ma Linh?” Sắc mặt nam nhân khó coi, lấy ánh mắt “có phải ngươi đang thả dây câu cá không” nhìn cô: “Ai giết được Ma Linh!”
Chớ nói chi là giữa gã và Ma Linh còn có khế ước.