Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nghe đồn Ma Linh bất lão bất tử, căn bản không có cách nào giết chết. Chính vì điểm này, Ma Linh cũng không thể tùy tiện xuất hiện ở nhân gian.
Gã triệu hoán được người ra đã là một kỳ tích.
Giết chết Ma Linh, bản thân gã gánh vác khế ước có thể có kết cục tốt à?
Cho nên ngay từ đầu gã hoàn toàn không có ý định động thủ với Sơ Tranh, chỉ muốn đưa cô trở về.
Dù sao sau khi đưa về, thì cô sẽ không ra được nữa.
Nhưng ai có thể nghĩ tới... Cuối cùng mọi chuyện lại biến thành thế này chứ.
“Chuyện ngươi muốn biết ta đều đã nói cho ngươi biết, chuyện ta làm cũng không làm trở ngại đến ngươi, chúng ta có thể nước sông không phạm nước giếng được không?” Nam nhân thương lượng với Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “Ngươi coi ta là công cụ mà dùng, còn nói với ta nước sông không phạm nước giếng?”
Nam nhân: “...”
Nếu ngươi không bị triệu hoán ra thì ta có thể lợi dụng ngươi được à?
Còn không phải chính ngươi muốn ra sao!!
Nam nhân còn muốn giãy dụa một chút: “Ngươi muốn thế nào? Có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói ra, chúng ta cũng có thể hợp tác.”
Hợp tác? Ai muốn hợp tác với thằng ngu nhà ngươi, tổn hại thân phận đại lão của ta.
Sơ Tranh nhìn lên bầu trời, mặt thâm trầm: “Ta muốn làm người tốt.”
Nam nhân: “??” Ma Linh không tính là người mà?
Nam nhân liếc mắt qua nhìn thấy cỗ quan tài kia, kế thượng tâm đầu: “Ma Linh đại nhân, ngươi không để ý đến ta, chẳng lẽ cũng không để ý đến Kinh Phá sao?”
Gã vẫn còn một lợi thế nha.
Nghĩ tới đây, đáy lòng nam nhân lại yên tâm hơn mấy phần.
Căn cứ vào tin tức gã lấy được, nữ nhân này rất để tâm đến tên tiểu tử Kinh Phá kia.
Gã không tin cô sẽ mặc kệ tiểu tử kia!
Sơ Tranh nhìn theo tầm mắt nam nhân sang, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng không nghe ra bất kỳ chập trùng gì như cũ: “Ngươi muốn nói gì?”
“Vừa rồi ta đã từng nói, trong thân thể Kinh Phá có ma khí mà ta thả vào, bây giờ hắn chịu sự khống chế của ta...”
Sơ Tranh có suy nghĩ to gan: “Ta giết chết ngươi không phải được rồi sao.” Giải quyết vấn đề từ căn nguyên!
“!!!”
Nam nhân tức giận đến mức xém chửi mẹ, có thể trò chuyện nghiêm túc được không, ngươi cướp lời làm gì?
Tỉnh táo! Không thể bị nữ nhân này dẫn lệch tiết tấu!
“Ma Linh đại nhân, ta phải nhắc nhở ngươi, ta chết thì hắn cũng sẽ chết.”
Sơ Tranh ngừng hai giây, thong thả hỏi: “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng lời ngươi nói?”
Nam nhân đột nhiên cười: “Ma Linh đại nhân có thể không tin, vậy thì bây giờ ngươi có thể giết chết ta, xem ngươi có dám đánh cược không.”
Sơ Tranh chậm rãi nói: “Ồ.”
Nam nhân: “??”
Ngươi “ồ” cái gì? Ý gì đây hả, ồ là có đánh cược hay không đây?
Sơ Tranh không chắc chắn lời nam nhân nói là thật hay giả, cho nên cô không làm ra phản ứng gì, không thể để cho người ta nhìn ra cô không nắm chắc được!
Sơ Tranh bày biện thần sắc cao thâm khó lường, bảo ác linh trói con hàng này lại trước.
-
Kinh Phá mê man một buổi chiều, màn đêm buông xuống mới yếu ớt tỉnh lại, mờ mịt nhìn chằm chằm bầu trời đêm lấp lóe ánh sao.
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao hắn lại cảm thấy mình không nhớ rõ một số việc...
Kinh Phá giơ tay nắm lấy mép quan tài ngồi dậy, quan tài bị đặt trên đài to như vậy, quan tài còn lại đều bị dọn ra, chồng chất ở xung quanh.
“Tỉnh rồi à.”
Sơ Tranh đi từ dưới đài lên.
Kinh Phá sững sờ nhìn cô: “Ta... Sao vậy?”
“Không sao.” Sơ Tranh đưa cho hắn một ít đồ ăn: “Ăn một chút trước đi.”
Kinh Phá rất cố chấp: “Trước đó ta làm sao vậy?” Trước đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, vì sao hắn lại đột nhiên ngủ mất, trước khi ngủ đã xảy ra chuyện gì?
“Chàng chắc chắn không ăn no rồi hẵng nghe ta nói?”
Thân thể là của thẻ người tốt, Sơ Tranh vốn cũng không có ý định giấu diếm thẻ người tốt, chỉ muốn hắn ăn no bụng trước, miễn cho lát nữa lại ăn không vô.
Kinh Phá nhận lấy đồ ăn, thuần thục giải quyết hết.
Hắn ngoan ngoãn ăn xong: “Ta ăn xong rồi, nàng nói đi.”
Sơ Tranh giơ tay lau mảnh vụn đồ ăn trên khóe miệng hắn đi, thiếu niên nhìn cô không chớp mắt, chờ cô nói cho mình nghe chuyện đã xảy ra.
Sơ Tranh nói đơn giản lại chuyện lúc trước với hắn một lần.
“Ta... Không kiểm soát được sao?” Kinh Phá sững sờ hỏi.
Hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
“Ừ.”
Ánh mắt Kinh Phá khẽ chuyển, vội vàng hỏi: “Ta có làm gì không? Có làm hại đến nàng không?”
Sơ Tranh khẽ giũ tay áo, che mu bàn tay lại: “Không.”
Thiếu niên thở phào, cô lợi hại như vậy, sao mình có thể làm hại đến cô được.
“Hắn nói hắn chết thì chàng cũng phải chết, ta không chắc có phải thật hay không.” Sơ Tranh rũ mắt nhìn xuống mặt đất: “Cho nên tạm thời không thể động đến hắn.”
“... Ừ.” Kinh Phá trầm mặc vài giây: “Có phải chỉ cần lọc sạch ma khí trong thân thể, thì hắn sẽ không khống chế ta được nữa không.”
“Trên lý thuyết thì là thế, nhưng chàng có nắm chắc không?”
Đan dược mà Kinh Phá luyện ra chưa có án lệ thực tiễn nào cả.
Lỡ như vô dụng thì sao?
Và lỡ như có tác dụng phụ gì đó thì sao?
Kinh Phá cúi đầu, nắm lấy ngón tay mình, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta muốn thử xem.”
Lúc hắn bị khống chế hoàn toàn không có ý thức của mình, chuyện này khiến hắn rất sợ hãi, lỡ như... Lỡ như làm hại đến cô thì sao?
Sơ Tranh: “Trước tiên cứ chờ chút đã, ta lại nghĩ cách moi ra vài thứ từ miệng hắn xem sao.”
“Hả?”
Hỏi thế nào? Gã sẽ nói sao?
Đây không phải chuyện mà Kinh Phá nên cân nhắc, Sơ Tranh sẽ không nói tỉ mỉ với hắn.
Sơ Tranh ép hắn đồng ý trước khi cô đưa ra đáp án chuẩn xác, thì không được phép làm loạn.
Hốc mắt thiếu niên phiếm hồng, quần áo xốc xếch gật đầu, vô cùng tủi khuất giơ tay thề.
Vì sao lúc này rồi mà cô còn bắt nạt mình...
-
Sáng sớm hôm sau, Sơ Tranh bảo ác linh kéo nam nhân tới bờ sông Vong Xuyên.
Sáng sớm trên mặt sông Vong Xuyên phủ một tầng sương mù, mông lung, lại có mấy phần duy mỹ.
“Ném hắn xuống.” Sơ Tranh phất tay.
Nam nhân trừng mắt, không quản nổi hình tượng gì nữa, ôm một gốc cây không chịu buông tay hét to: “Ngươi muốn làm gì!”
Sơ Tranh chân thành nói: “Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi có hình dạng thế nào.”
“!!”
Lũ ác linh tách hai tay hai chân nam nhân ra, vô tình tách gã ra khỏi cây, nam nhân tức giận mắng to.
Sơ Tranh và ác linh đều không hề dao động, mang hắn ta đến bên bờ, đếm một hai ba, sau đó ném người xuống.
Nam nhân chỉ kịp giãy dụa một chút, thì đã bị ác linh trong sông Vong Xuyên bắt lấy, tứ chi giống như rót chì, từng chút từng chút chìm xuống.
Linh hồn bị một lực lượng túm ra khỏi thân thể.
Thân thể dần dần chìm xuống đáy nước.
Mà linh thể của gã lại đang bay lên.
Linh thể...
Nam nhân trông thấy ác linh tuôn qua phía mình, đáy lòng mơ hồ có mấy phần kích động, nàng ta đang chế tạo cơ hội cho mình à!
Ác linh trong sông Vong Xuyên, nếu có thể thôn tính được bọn nó, thì gã...
Nam nhân càng nghĩ càng kích động, cho nên khi ác linh tới, gã cũng không né tránh.
Nhưng rất nhanh nam nhân đã phát hiện ra suy nghĩ này của mình quá ngây thơ rồi.
Sơ Tranh biết gã có thể hấp thu linh thể chuyển hóa thành lực lượng cho bản thân sử dụng, mà còn dám ném gã xuống như thế, sao lại không chuẩn bị chứ.
“A a a a...”
Tiếng kêu thảm thiết của nam nhân truyền đến chỗ sâu trong rừng cây.
Lũ ác linh túm lấy linh thể nam nhân, như muốn xe tan gã thành từng mảnh nhỏ.
Loại đớn đau này, không biết đau hơn gấp bao nhiêu lần so với trên nhục thể.
Nước sông Vong Xuyên dường như cũng thay đổi, linh thể ngâm ở trong đó, lại có một loại cảm giác ăn mòn.
Đau quá...
“Đừng chơi nữa, đưa hắn ta tới đây.”
Nam nhân chưa bao giờ cảm thấy giọng nói của nữ nhân kia trong trẻo êm tai như lúc này.