Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2152: Chương 2152: Zombie Tiên Sinh (13)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ra ngoài dẫn người... Còn có một bà bầu hư hư thực thực là Zombie về, bọn Chi Khai cũng không dám có ý kiến.

Dù sao đại lão cũng đã nuôi thú cưng, một bà bầu Zombie mà sợ cái gì?

Không sợ!

Không phải chỉ là Zombie thôi sao!

Trong phòng có một Zombie rồi, có thêm con Zombie thứ hai hình như cũng không có gì khác biệt.

Người đàn ông vào phòng, liếc thấy Bắc Trì bị trói trên ghế.

Bắc Trì trừ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn vô thần, thì toàn thân trên dưới rất sạch sẽ, không có chút dáng vẻ gì giống Zombie.

Hơn nữa dáng dấp... Rất đẹp trai.

Người đàn ông nhìn thấy, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại ngờ vực, đây... Là Zombie sao?

“Hắn...”

“Vợ anh không sinh nữa à?” Sơ Tranh đi đến bên chỗ Bắc Trì, ngón tay sờ lên đầu Bắc Trì.

Miệng Bắc Trì không bị bịt, Sơ Tranh đi qua, hắn theo bản năng muốn cắn.

Sơ Tranh tát một cái qua, Zombie gầm nhẹ một tiếng, giống như cáu kỉnh, xoay đầu sang một bên khác.

Người đàn ông nhìn đến trợn mắt há mồm, Zombie... Còn ngoan như vậy sao?

Anh ta cho là vợ mình đã là khác biệt.

Không nghĩ tới...

Vài giây sau người đàn ông lấy lại tinh thần, ngập ngừng nói: “Tôi... Tôi không biết đỡ đẻ.”

Bà bầu nhìn có vẻ xác thực đã là Zombie, đang phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như rất đau đớn.

“Không ai biết.” Giọng điệu Sơ Tranh lạnh lùng: “Người biết ở bên ngoài, nếu không thì anh ra ngoài?”

Người đàn ông: “...”

Anh ta ra ngoài không phải những người kia sẽ đuổi mình đi sao?

“Cái đó... Tôi từng xem một chút, biết đại khái một chút quá trình, nếu không thì tôi nói cho anh biết nhé?” Triệu Anh Tuấn yếu ớt lên tiếng.

Ánh mắt của Sơ Tranh và những người khác đồng thời nhìn về phía anh ta —— Vì sao một anh giai như anh, lại biết chuyện xảy ra tiếp theo?

Triệu Anh Tuấn: “...”

Nhìn anh ta như thế làm gì?!

Anh ta cũng chỉ lật đến trong lúc vô tình, cũng không phải cố ý xem!

Người đàn ông không nhàm chán như bọn Sơ Tranh mà nghĩ đến những chuyện này, bây giờ anh ta chỉ muốn vợ mình bình an sinh con ra mà thôi.

Chi Khai cho người nhanh chóng dọn ra một vị trí, tìm đồ dựng một cái rèm tạm thời.

“Tiểu Ngư, cô là con gái, nếu không cô qua đây giúp đỡ đi?” Triệu Anh Tuấn bảo Tiểu Ngư tới giúp.

Vẻ mặt Tiểu Ngư tái đi: “Tôi... Tôi sợ.”

Sơ Tranh luôn trói chắc Bắc Trì, cắt móng tay, miệng đại đa số thời gian cũng đều bịt lại.

Nhưng bà bầu kia... Không hề có trói buộc gì, Tiểu Ngư thật sự không dám đến.

“Tôi tôi tôi tự làm vậy.” Người đàn ông không dám làm phiền cô gái người ta: “Không sao, đã rất cảm ơn mọi người rồi.”

Tiểu Ngư chôn đầu trong ngực A Dật, không dám nhìn sang bên kia.

Triệu Anh Tuấn nói cho người đàn ông biết trình tự đỡ đẻ, bà bầu này có thể vì là Zombie, nên không giống với những bà bầu bình thường lắm, dẫn đến hai người đàn ông rất luống cuống tay chân.

“... Tôi... Tôi có thể làm gì?” Tiểu Ngư lề mà lề mề đi vào.

“Cô có thể làm được không?”

“...” Tiểu Ngư gật gật đầu, không chắc chắn lắm: “Có thể... Có thể chứ?”

Dù sao nếu bà bầu có động tĩnh, cô ấy nhất định sẽ chạy. Nhưng mà đại lão ở phía sau, chắc là... Không có vấn đề gì.

Tiểu Ngư là vì tin tưởng Sơ Tranh ở phía sau, nên lúc này mới dám đi vào, nếu không có đánh chết cô ấy, cô ấy cũng không muốn vào.

“Được, cô qua bên này...”

Triệu Anh Tuấn bảo Tiểu Ngư đến bên cạnh bà bầu, Tiểu Ngư lắc đầu thành cái trống bỏi.

Nếu như bà bầu này ngồi dậy, một ngụm là có thể cắn được cô ấy.

“Nếu không, tôi đổi chỗ với cô ấy?” Người đàn ông kia nói: “Cô ấy sẽ không công kích người khác, mọi người không cần quá sợ hãi.”

Tiểu Ngư gạt ra một nụ cười méo mó như sắp khóc.

Thú cưng đại lão nuôi cũng muốn công kích người kìa!

Cuối cùng Tiểu Ngư đổi vị trí với người đàn ông, nhưng việc Tiểu Ngư phải làm lại có thêm.

“Ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy nhé, đeo găng tay cho tốt, trước khi kết thúc, không thể gỡ mặt nạ bảo vệ xuống.” Triệu Anh Tuấn căn dặn Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư gật gật đầu, đây là Zombie, lỡ như bị lây nhiễm...

-

Trong không khí dần dần có mùi máu tanh, Chi Khai nghe thấy động tĩnh bên trong, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

“Đại lão, liệu có Zombie ngửi được mùi máu tươi mà tới không?”

“Sẽ không.”

Sơ Tranh phân ra chút ngân tuyến xung quanh Bắc Trì, bao vây gian phòng lại.

Đại lão nói như vậy, đáy lòng Chi Khai yên tâm hơn một chút.

A Dật chờ ngay ngoài rèm dựng tạm thời, trong tay còn cầm vũ khí, chỉ cần bên trong có dị động, anh ta sẽ lập tức xông vào.

Tiểu Cung là một đứa trẻ nhỏ, bị đuổi đến trong góc chơi ná cao su.

Sơ Tranh tựa bên người Bắc Trì, một tay khoác lên trên bờ vai Bắc Trì, một tay rơi trên đỉnh đầu hắn, ngón tay cuốn quanh tóc Bắc Trì, nhìn về phía rèm, không biết đang suy nghĩ gì.

Bắc Trì quay đầu, ánh mắt dại ra nhìn nhìn nơi này, lại nhìn nhìn nơi đó.

Cực kỳ giống một bạn nhỏ chuẩn bị làm chuyện xấu...

Mà Bắc Trì cũng đúng là dự định làm chút chuyện, hắn phát hiện mình quay tới quay lui nửa ngày, người mà thường ngày đã sớm dữ dằn tát cho một cái, ngày hôm nay không phản ứng với hắn.

Cho nên...

Bắc Trì nhắm mục tiêu vào cánh tay đang khoác trên bả vai mình.

Đầu hắn từ từ nghiêng xuống, sau đó há mồm cắn xuống, ngay khi hắn chuẩn bị dùng sức, chẳng biết tại sao, đột nhiên nhớ tới một câu dữ dằn “không cho phép cắn”, lực lượng của Bắc Trì lại tự động rút lui.

Nhưng mà...

Rất muốn cắn.

Bắc Trì cắn vị trí cổ tay Sơ Tranh, răng chỉ cần dùng lực, là có thể cắn...

“Đại... Đại lão... Không... Không sao chứ??” Chi Khai chỉ về phía tay cô, trước đó từng thấy một lần, nhưng vẫn rất đáng sợ!

“Không sao, hắn không dám cắn.” Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm, một chút cũng không thèm để trong lòng.

“...”

Chi Khai ngó ngó Bắc Trì, Bắc Trì giống như chó con vừa mọc răng, ngậm xương, muốn gặm lại gặm không được.

Đừng nói nữa, nhìn thế này... Lại có xíu đáng yêu.

Sơ Tranh tùy ý để Bắc Trì xem cổ tay cô như khúc xương mà gặm, cuối cùng bản thân Bắc Trì không có tí sức lực nào, nhả ra trước, từ bỏ cuộc vận động mài răng này.

Sơ Tranh rút khăn tay ẩm ướt ra lau lau, trên cổ tay cô còn lưu lại mấy dấu răng.

Bắc Trì đột nhiên chống đầu vào cô, Sơ Tranh cúi đầu nhìn hắn, lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Bắc Trì.

Tóc bị cô sờ đến rối bời, lại xù xù.

Bắc Trì chống đầu vào cô, cũng không có dị động gì, Sơ Tranh dời về phía hắn một bước, để hắn hoàn toàn dựa vào mình.

Sơ Tranh nhìn tay chân Bắc Trì một chút, cuối cùng vẫn không cởi trói.

Nơi này chỉ có một mình cô thì còn được, chứ nhiều người như vậy, thẻ người tốt rất không có khả năng công kích cô, nhưng lỡ như công kích những người khác thì sao?

Vẫn nên trói đi!

-

Hai tiếng sau.

Tiểu Ngư ôm một đứa bé đi từ bên trong ra.

Đứa bé nhìn không có dấu hiệu Zombie hóa, nhưng đáng tiếc nó nhắm chặt hai mắt, không khóc không nháo, đã không còn hô hấp.

“Chết... Chết rồi?”

Tiểu Ngư gật gật đầu, đứa bé sinh ra thì đã chết...

Đây là đứa bé do tự tay cô ấy đỡ đẻ, cho dù mẹ nó là Zombie, lúc này Tiểu Ngư cũng cảm thấy rất buồn.

Tiểu Ngư buông đứa bé xuống, cởi trang phục phòng hộ trên người ra, đâm đầu vào lòng bạn trai mình.

Triệu Anh Tuấn ra sau một bước: “Bà bầu vẫn còn sống.”

Sơ Tranh gật đầu: “Chờ anh ta ra thì gọi tôi, tôi có lời hỏi muốn hỏi anh ta. Ôm nó vào cho anh ta đi.”

Sơ Tranh chỉ chỉ đứa bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.