Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đứa bé chết rồi, hiển nhiên đã mang đến cho người đàn ông đả kích rất nặng. Trước khi virus bộc phát, họ vốn là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, năm nay chuẩn bị sinh con.
Kế hoạch vẫn đang phát triển theo phương hướng họ dự đoán, nhưng họ không nghĩ tới sẽ có virus bộc phát.
Nhà mất, bây giờ con cũng mất.
Vợ...
Vợ không biết còn có thể khỏi được không.
Ngày hôm sau người đàn ông mới trở lại bình thường, ra nói cảm ơn Sơ Tranh: “Nghe người anh em này nói... Cô có việc muốn hỏi tôi?”
Chi Khai nói với người đàn ông, Sơ Tranh muốn hỏi anh ta chút chuyện, cho nên lúc này người đàn ông rất phối hợp.
Nếu như không có họ, thì có lẽ bây giờ anh ta và vợ đã trở thành khẩu phần lương thực cho Zombie rồi.
Cho dù không thể giữ được con, thì trong lòng người đàn ông cũng rất biết ơn Sơ Tranh.
Chỉ là không biết cô gái này muốn hỏi mình chuyện gì...
Anh ta không biết chuyện gì cả.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh nhìn người đàn ông đối diện một chút, không nói nhảm: “Vợ anh không công kích anh?”
“... Đúng, đúng thế.” Chỉ hỏi cái này sao? Nói đến chuyện này, người đàn ông lại cảm thấy may mắn: “Vợ tôi không giống như những người bị lây nhiễm khác, cô ấy nhận ra tôi.”
“Anh biết tại sao không?”
Thẻ người tốt không giống Zombie khác, người phụ nữ này cũng không giống...
Vì sao đây?
Người đàn ông cười khổ: “... Không biết.” Anh ta vẫn cảm thấy là vì vợ yêu mình, nên trong tiềm thức của vợ không muốn làm tổn thương đến mình.
“Anh có phát hiện chỗ nào dị thường không?” Sơ Tranh tiếp tục hỏi.
“Dị thường...” Sau khi vợ anh ta bị cắn, bởi vì sợ bị người ta phát hiện, nên người đàn ông che chở vợ mình cực kỳ chặt chẽ, không dám để cho bất cứ kẻ nào phát hiện.
Nhưng trong thời gian này anh ta cũng không phát hiện ra chỗ nào dị thường...
“Vết thương của cô ấy không thối rữa giống như Zombie khác... Cái này có tính không?”
Sơ Tranh nhớ kỹ vết thương của thẻ người tốt cũng không thối rữa.
Những người khác bị cắn, bị cào, chẳng mấy chốc sẽ sinh mủ, hơn nữa dù thoa thuốc vào cũng sẽ thối rữa, sau đó biến thành Zombie.
Sơ Tranh lại hỏi thêm mấy câu, chuyện người đàn ông biết đều trả lời, không biết chỉ có thể lắc đầu.
Trừ vết thương không thối rữa, người phụ nữ này và thẻ người tốt không có bất kỳ chỗ nào tương tự nhau nữa.
Không hiểu rõ vì sao, Sơ Tranh cũng không nghĩ nữa, khi gặp phải thì tự nhiên sẽ biết thôi.
Làm người nên tùy tiện một chút mới tốt.
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.
【...】 Vương Giả rất muốn hỏi cô xem, chuyện gì mới được xem là chuyện lớn.
Rầm rầm ——
Cửa phòng đóng chặt bỗng nhiên bị gõ vang.
Tất cả mọi người trong phòng đồng thời nhìn sang, thần sắc trên mặt không đồng nhất.
Bây giờ đến gõ cửa chắc chắn là người bên ngoài, bọn họ muốn làm gì?
Mưa còn đang rơi, hạt mưa đập trên vật kim loại bên ngoài, vang lên tiếng lộp bộp.
“Đại lão...” Mở cửa không?
Chi Khai im ắng hỏi thăm Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cửa phòng nhìn vài giây, cánh môi khẽ mở: “Mở.”
Chi Khai lập tức tới mở cửa, đứng phía ngoài là không ít người, người không áp sát tới cũng quay đầu nhìn sang bên này.
Mở cửa đã nhìn thấy một tràng cảnh như thế, Chi Khai cảnh giác hỏi: “Mấy người có chuyện gì?”
Người dẫn đầu trong đội ngũ khí thế hung hăng: “Mấy người không phải người trong đội ngũ chúng tôi?”
“Ừ...” Chi Khai gật đầu: “Chúng tôi không phải, thì sao?”
Người dẫn đầu: “Tất cả những người ở đây đều là người trong đội ngũ chúng tôi, mấy người... Mấy người nhất định phải rời khỏi nơi này!”
Chi Khai: “???”
“Dựa vào cái gì?” Giọng nói của cô gái chen vào.
Chi Khai nhanh chóng nhường đường, dáng vẻ chân chó kia, là người thì đều có thể nhìn ra, người làm chủ chính là cô gái này.
“Nơi này là địa bàn chúng tôi chiếm lĩnh, cô nói xem dựa vào cái gì? Cô đừng tưởng rằng cô có súng thì chúng tôi sẽ sợ cô, người của chúng tôi nhiều hơn các cô nhiều.”
“...”
Sơ Tranh xem như đã rõ ràng, đám người này tối hôm qua không dám đến gây chuyện, sáng sớm hôm nay liền đến gây chuyện.
Sơ Tranh nhìn thấy Kim Linh ở đằng sau đám người, cô ta đang nhìn bên này, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, lại nhanh chóng dời đi.
Con chó điên này...
“Cô gái à, cũng không phải chúng tôi bất cận nhân tình, là cô nhất định muốn giữ Zombie kia lại, chúng tôi cũng không thể chịu chết theo cô được?” Trong đội ngũ có người nói lời thấm thía khuyên: “Nếu mấy người đuổi bọn họ đi, thì chúng tôi cũng không đuổi mấy người đi.”
Người kia vừa dứt lời, thì có người kêu la: “Ai biết bọn họ có bị cắn không.”
“Đúng đấy, giữ lại là tai họa, không thể giữ lại.”
Người phụ họa còn không ít.
“Đây là nơi chúng ta chiếm, đuổi bọn họ cút ra ngoài!”
“Các người muốn làm bạn với Zombie thì ra ngoài mà làm, đừng ở đây gây họa cho mọi người.”
“Cút ra ngoài, cút ra ngoài!”
“Cút nhanh lên!”
Rầm ——
Cửa đập trên tường, vang lên một tiếng vang thật lớn, âm thanh ồn ào đột nhiên biến mất.
Cô gái đạp cửa chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh đảo qua đám người.
“Các người dựa vào cái gì mà nói đây là chỗ của các người?” Viết tên các ngươi hay là thế nào? Còn chỗ của các ngươi, có biết xấu hổ không.
“Chúng tôi chiếm lĩnh trước, đương nhiên là của chúng tôi!” Lập tức có người nói tiếp.
“Ồ.” Sắc mặt cô gái bình tĩnh, trong mắt không có bất kỳ chập trùng gì: “Ai chiếm lĩnh trước thì chính là của người đó đúng không?”
Thế đạo bây giờ chính là như vậy, ai tìm được một nơi an toàn trước, thì tất nhiên sẽ là của người đó.
Cho nên mọi người dồn dập gật đầu.
Bọn họ nhất định phải đuổi bọn người Sơ Tranh đi, có một Zombie ở bên cạnh, bọn họ cũng không dám ngủ.
Lúc đầu vốn không cần làm tuyệt tình như thế, nhưng tối hôm qua đã nổi lên xung đột, hơn nữa người này cũng không phải người trong đội ngũ của bọn họ.
Nếu đã vậy thì trực tiếp đuổi người đi, miễn cho phát sinh thêm sự cố.
Sơ Tranh: “Nếu tôi nhớ không lầm, nơi này là tôi tới trước, người phải đi là các người mới đúng.”
Lúc ấy cô nên đóng cửa lại, đây chính là kết quả của chuyện làm người tốt!
Vương bát đản mi nhìn thấy chưa?
【...】
Sơ Tranh làm không khí yên tĩnh vài giây.
Hiển nhiên phần lớn người đều không biết Sơ Tranh là người đầu tiên vào.
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Cuối cùng, có người đánh vỡ không khí trầm mặc: “Làm sao có thể?”
Rõ ràng là người của bọn họ tới trước.
“Cô bớt ở đó mà nói hươu nói vượn đi.”
Ta, ta nói hươu nói vượn?
Chỉ chút chuyện nhỏ này, ta sẽ nói hươu nói vượn?
Lửa giận của Sơ Tranh lập tức bùng cháy lên, giữa lông mày giống như nhiễm lên một tầng sương lạnh, ánh mắt băng lãnh quét qua đám người, rơi trên người mấy người trong đó.
Mấy người kia bị Sơ Tranh nhìn, đều hơi chột dạ lui về phía sau, muốn đám người ngăn trở bọn họ.
Sơ Tranh thấy bọn họ như thế thì cũng biết, đối phương không có ý định làm chứng cho mình.
Đối với đám người này mà nói thì kỳ thật cũng không quan trọng, bọn họ chỉ là muốn đuổi họ ra ngoài mà thôi.
“Mọi người không nên nháo đến quá khó coi, bây giờ mấy người tự đi thì vẫn còn kịp.”
Sơ Tranh: “Tôi không đi thì sao?” Còn có thể đánh ta chắc.
“Không đi thì đừng trách chúng tôi không khách khí!” Người dẫn đầu quát một tiếng.
Người đứng bên cạnh hắn ta lập tức móc hai khẩu súng ra, chĩa vào Sơ Tranh.
“...”
Ta đã nói sao lại to gan như thế, hóa ra là có vũ khí làm chỗ dựa.
“Mấy người muốn làm bạn với Zombie thì ra ngoài mà làm, đừng ở đây mà hại chúng tôi, đi nhanh lên!”