Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 259: Chương 259: Anh, tay của em rớt rồi (37)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- ---------------------------

Lê Hi vừa mới nói xong, biểu tình của tiến sĩ Trần lập tức thay đổi.

Ngữ khí chắc chắn kia của hắn là rõ ràng đã biết đằng sau cánh cửa kia có cái gì.

Đây là bí mật mà ông ta đã che giấu rất lâu, trừ một số người ngoài kia ra thì không có ai biết cả.

Những người đó nhất định không dám tiết lộ bí mật, vậy hắn làm sao mà biết được?

Lê Hi thấy ánh mắt ông ta mang theo tìm tòi nghiên cứu, liền biết tiến sĩ Trần đang suy nghĩ cái gì.

Hắn lặp lại lời vừa nói một lần nữa, lần này ngữ tốc lại vô cùng thong thả, cơ hồ là gằn từng chữ một: “Cửa, mở ra.”

Tiến sĩ Trần đen mặt, đi tới bên cạnh cửa, vừa định làm ra một động tác nhỏ thì lại nghe Lê Hi nói: “Trong hai ngày qua, hẳn là có người đã nói với các ông là tôi có song dị năng đúng không? Kỳ thật hắn nói chưa hết đâu, tôi có tới ba dị năng. Cho nên, tôi cảm thấy ông vẫn là nên thành thật một chút.”

Tiến sĩ Trần nghe xong, trong mắt liền lập tức phóng ra quang mang.

Song dị năng đã đủ làm hấp dẫn người khác, vậy mà còn có người có tam dị năng...

Nếu có thể nghiên cứu thì nhất định sẽ cho ra một thành quả nghiên cứu phi thường vĩ đại.

Tiến sĩ Trần duỗi tay ấn cái nút bên cạnh, cửa mở.

Đi vào bên trong, Lê Hi thấy được rất nhiều người ở trong một căn phòng pha lê trong suốt.

Có người còn sống, sau khi thấy tiến sĩ Trần đi vào liền làm ra bộ dáng oán hận, có người đã nằm ở nơi đó không còn nhúc nhích.

Những người này đều là người có dị năng, bị tiến sĩ Trần bắt tới để nghiên cứu.

Bọn họ bị bắt uống một loại thuốc, ngay cả dị năng cũng không thể thi triển được, bị nhốt ở chỗ này mặc người xâu xé.

Có người chú ý tới Lê Hi, đôi mắt đượm buồn lập tức ánh lên chút sắc thái.

Giống như chờ sau khi Lê Hi vào sẽ có bộ dáng giống như bọn họ vậy.

Lê Hi nắm chặt súng ở trong tay, đầu cũng không quay lại, cánh tay nghiêng một cái bóp cò súng.

Tiến sĩ Trần kêu lên một tiếng, khuỵu xuống mặt đất.

Trên đùi phải của ông ta có một miệng vết thương đang chảy máu.

Lê Hi thu súng lại, nhanh chóng đi tới trước căn phòng pha lê trong suốt.

Người bên trong cũng kích động mà đi tới gần pha lê, môi lúc đóng lúc mở, tựa như muốn nói cái gì đó, thế nhưng lại không nghe được gì cả.

Tiến sĩ Trần nhân cơ hội cầm lấy cái điều khiển từ xa trong túi ấn một cái.

Cảnh báo đột nhiên vang lên, vài người ở bên ngoài xông vào, vừa nhìn thấy tiến sĩ Trần bị thương nằm trên mặt đất, Lê Hi lại đang đưa lưng về phía bọn họ nhìn mấy người ở trong phòng pha lê.

“Tiến sĩ, xảy ra chuyện gì?”

Tiến sĩ Trần không hề có vẻ mặt thống khổ, khuôn mặt ông ta trở nên vặn vẹo, thanh âm kích động gào lên: “Mau, mau bắt lấy hắn, nhất định phải bắt lấy hắn, hắn rất quan trọng đối với nghiên cứu của chúng ta.”

Lê Hi cảm thấy tiến sĩ Trần thật sự điên rồi.

Mấy người kia rõ ràng là có chút không dám động.

Bọn họ đều không phải dị năng giả, trước kia lừa người khác vào đây, những dị năng giả đó đều thập phần tín nhiệm bọn họ cho nên bọn họ mới có thể xuống tay.

Hiện tại nhìn bộ dáng này của Lê Hi, ai cũng không dám chủ động đi lên.

Tiến sĩ Trần thấy không ai động, liền tự mình đỡ tường đứng lên.

Lê Hi không quản ông ta, hỏi những người khác: “Cái này, mở thế nào?”

Vài người liếc nhìn tiến sĩ Trần một cái, không hé răng.

Nếu như thật sự nói cho Lê Hi, vậy thành quả nghiên cứu của họ chỉ sợ sẽ thật sự bỏ dở giữa chừng.

Nếu đôi tay này đã dính máu, thì dù có quay đầu lại cũng vô dụng.

Đầu ngón tay Lê Hi xuất hiện một ngọn lửa.

Ánh sáng của ngọn lửa chiếu rọi ở trong mắt hắn, trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc nào, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Không nói, vậy thì các người liền chết ở chỗ này đi.”

Nói xong, đầu ngón tay hắn cũng động, người đứng đầu tiên ở bên kia bỗng nhiên bốc cháy.

Ngọn lửa bao vây lấy hắn ta, hắn ta không ngừng kêu thảm, lùi về phía những người khác, những người khác lại vội vàng tránh né.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.