Edit by Shmily
#Do not reup#
- ----------------------------
Lê Hi lại động động ngón tay, ngọn lửa trên người người kia bỗng nhiên lại biến mất.
Chỉ là vết bỏng trên người đối phương đã nói cho bọn họ biết một việc, tất cả những gì bọn họ vừa nhìn thấy đều là thật.
Thời điểm bọn họ đang do dự rốt cuộc có nên nói cho Lê Hi nghe hay không thì tiến sĩ Trần bỗng nhiên phát ra một trận tiếng cười.
Tầm mắt mọi người nhìn về phía ông ta, liền thấy khóe miệng tiến sĩ Trần cong lên thành một nụ cười quỷ dị.
Ông ta dựa vào tường, trên mặt toàn là mồ hôi, nhìn về phía Lê Hi.
Ngữ khí ông ta mang theo vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc không thể giải phẫu cậu ra, bằng không tôi đã có thể tiến thêm một bước trong việc nghiên cứu những dị năng đó rồi.”
Cũng không biết có phải bởi vì không cam lòng hay không mà tiến sĩ Trần lại hỏi Lê Hi: “Tại sao cậu lại biết nhiều bí mật như vậy?”
Ông ta tìm nhiều dị năng giả làm nghiên cứu như vậy, mà lúc bọn họ tiến vào thì đều không hề hoài nghi một chút nào.
Lê Hi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất nói rõ mục đích khi tới đây.
Hắn nhìn thẳng vào tiến sĩ Trần, trả lời: “Bởi vì, tôi đã từ địa ngục bò lên đây.”
Hắn nói rất bình đạm, nhưng không biết vì sao mà lại khiến người nghe lạnh sống lưng.
“Cũng tốt, vật các cậu liền theo tôi chôn cùng đi. Vật thí nghiệm của tôi, có chết cũng phải lưu lại nơi này.”
Tiến sĩ Trần nói xong, bên môi bỗng nhiên trào ra một đống máu tươi.
Thấy thế, bên cạnh bỗng nhiên có người kêu lên: “Không xong rồi, tiến sĩ tự sát.”
Huyết dịch theo môi ông ta chảy tới trên cổ, quần áo trắng tinh cũng bị nhiễm một mảnh hồng rực.
Ông ta ngã ở trên mặt đất, bên môi treo một nụ cười của người chiến thắng.
Người vừa nói chuyện ngữ khí bi thương: “Xong rồi... xong rồi.”
Một người khác cho là nếu tiến sĩ đã chết thì Lê Hi nhất định sẽ giết bọn họ, vừa định cầu xin hắn thì lại nghe thấy người kia nói: “Trước kia ông ta đã cấy một thanh khống chế vào trong da của mình, chỉ cần ông ta chết thì thanh đó sẽ tự động khởi động. Bất luận kẻ nào cũng không thể rời khỏi nơi này.”
Thanh âm của hắn ta run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng: “Phòng thí nghiệm còn có chôn bom.”
Hắn ta là người đi theo tiến sĩ Trần lâu nhất, cho nên hắn biết nhiều chuyện sâu xa hơn so với người khác nhiều.
Lúc ấy hắn cũng không nghĩ quá xa, chỉ cảm thấy là tiến sĩ sẽ không chết dễ như vậy.
Những người còn lại sau khi nghe xong, sắc mặt liền đại biến.
Vài người đều chạy về phía cửa phòng thí nghiệm. Trước kia có thể dùng vân tay mở cửa, nhưng bây giờ có làm thế nào cũng mở không ra.
Lại quay trở lại bên trong, có người hỏi người kia thanh khống chế ở đâu.
Người kia nói ra đáp án, một đám người liền giống như bị điên, cầm dao bắt đầu xẻ thịt tiến sĩ Trần.
Thanh khống chế bị đào ra, bên trên cũng đã bắt đầu đếm ngược, ấn thế nào cũng không thể dừng lại.
Lê Hi nhìn bộ dạng chờ chết của họ, cau mày nói: “Các người không muốn mở cửa nữa?”
Nghe Lê Hi nói, hai mắt bọn họ lại sáng lên.
Đúng vậy, nơi này còn có một dị năng giả lợi hại như thế, bọn họ có thể dựa vào hắn mà.
Nghĩ xong, bọn họ liền đem cửa kính mở hết ra.
Vân Phiếm Phiếm không biết mình đã ở bên ngoài đập bao lâu nữa. Sức lực cô khá lớn, bức tường kia lại rỗng ruột cho nên đập phá ra cũng không quá khó khăn.
Sau khi phá tường xong, cô ngồi xổm xuống ngó vào bên trong, liền thấy được một cái thông đạo.
Cứ bò vào xem đã rồi tính.
Nghĩ như vậy, cô liền khom người bò vào trong, bò được một nửa, Tiểu Bạch Thái bỗng nhiên nói: “Ký chủ đại nhân, hình như có gì đó không đúng.”
Vân Phiếm Phiếm dừng lại, hỏi: “Cái gì không đúng?”
Tiểu Bạch Thái lại cẩn thận kiểm tra lại, kinh hãi nói: “Nơi này... nơi này có bom hẹn giờ, đã khởi động rồi.”